Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 55
Tổng truy cập: 1444042
KIÊN VỮNG TRONG ĐỨC TIN VÀ CẦU NGUYỆN
Phêrô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Chúa Giêsu. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ và khi bắt đầu chìm, ông la lên: Lạy Thầy, xin cứu con! Chúa Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và nói: người đâu mà kém tin vậy? Tại sao con nghi ngờ, hỡi kẻ kém lòng tin? (Mt 15,29-31)
Chúng ta vừa đọc lại đoạn trích từ phúc âm theo thánh Mathêu, chương 15, câu 29-31, nói về phép lạ Chúa Giêsu đi trên mặt nước biển hồ Galilêa và cho phép Phêrô chia sẻ quyền năng đi trên mặt nước đến với Ngài. Biến cố nầy xảy ra trong thời điểm khoảng một năm, sau khi Phêrô và các bạn, đã từ bỏ mọi sự mà theo Chúa. Phêrô và các bạn đã lắng nghe những Lời Chúa giảng, đã chứng kiến những phép lạ Chúa thực hiện và đã được chiêm ngưỡng vinh quang Chúa và được Chúa giải thích đặc biệt hơn về Mầu Nhiệm Nước Trời. Hơn nữa, Phêrô và các bạn vừa mới được Chúa chọn riêng ra kết thành nhóm 12, và Phêrô đã được Chúa đặt đứng đầu nhóm. Tóm lại, vào thời điểm nầy, Chúa Giêsu đã mạc khải, tuy chưa trọn vẹn tất cả, cho Phêrô và các bạn biết thực thể thần linh của Chúa và ý định của Ngài về cuộc đời,và về tương lai của Phêrô. Hơn nữa, biến cố “đi trên mặt nước” xảy ra liền sau một phép lạ cả thể khác nữa, mà Phêrô và các tông đồ không những được chứng kiến, mà còn được tham dự vào nữa, đó là biến cố Chúa làm phép lạ cho bánh hóa ra nhiều và trao cho các tông đồ phân phát cho hàng ngàn người ăn no.
Sau phép lạ nầy, dân chúng hồ hởi muốn tôn vinh Chúa lên làm Vua. Nhưng Chúa Giêsu không chiều theo như vậy. Ngài ra lệnh cho các tông đồ xuống thuyền đi sang bên kia bờ hồ, còn Ngài thì ở lại giải tán dân chúng rồi lên núi cầu nguyện. Thuyền các tông đồ bị sóng to gió lớn cản trở. “Vào khoảng canh tư, tức khoảng 3 giờ sáng, Chúa Giêsu đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. Thấy Nguời đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: Ma đấy, và sợ hải la lên. Chúa Giêsu liền bảo các ông: Hãy yên tâm. Thầy đây. Đừng sợ! Phêrô liền thưa với Nguời: thưa Thầy, nếu quả là Thầy thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Thầy. Chúa Giêsu bảo ông: Cứ đến! Phêrô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Chúa Giêsu. Nhưng thấy gió thổi, thì ông đâm ra sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: Lạy Thầy, xin cứu con! Chúa Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và nói: nguời đâu mà kém tin vậy? Sao lại hoài nghi?
Lạy Thầy, nếu là Thầy, thì xin cho con được đến với Thầy. Vài nhà chú giải cho đây là một lời nói đầy tự phụ của Phêrô muốn kiểm chứng, thử thách quyền năng Chúa. Nhưng, một số khác thì giải thích theo hướng tích cực hơn, cho rằng đây là mong ước tự nhiên của Phêrô, đang phải chiến đấu với cảnh sóng to gió lớn, đang phải đương đầu với những nguy hiểm. Sau nghi nghe được chính giọng nói trấn an của Chúa, và đã biết là Chúa rồi chớ không phải là “bóng ma”, thì ao ước tự nhiên của Phêrô là được đến với Chúa, không phải để thử Chúa, mà để được mau ở gần bên Chúa, thoát ra khỏi cảnh nguy hiểm. Phêrô được thôi thúc bởi tình yêu đối với Chúa, và không nghĩ là mình vừa lên tiếng xin Chúa một điều nghịch lại với định luật vật lý tự nhiên: là được đi trên mặt nước. Chúa đáp lại tình yêu nồng nhiệt của Phêrô. Nhưng sau đó, ta có thể nói là Phêrô không còn kiên vững trong Niềm Tin và Tình Yêu đối với Chúa nữa. Vì thế Ông bị nguy, và phải kêu lên: Lạy Thầy xin cứu con.
Đây là điều có thể xả#y ra cho mỗi người đồ đệ của Chúa. Chúa Giêsu đã thực hiện những dấu lạ trong cuộc đời chúng ta. Hay nói cách khác, Chúa cho phép chúng ta được tham dự vào quyền năng thần linh của Ngài, làm chủ trên mọi biến cố thiên nhiên. Nhưng những nguy hiểm, thử thách được Chúa cho phép xảy ra, làm cho chúng ta lung lay trong niềm Tin và Tình Yêu, như Phêrô ngày xưa. Chúa không trách Phêrô dám to gan xin Chúa dấu lạ, nhưng trách, hay đúng hơn, chỉ cho Phêrô nhìn thấy nguyên nhân của nguy hiểm đang tấn công, làm cho ông bị chìm xuống nước, đó là: thiếu tin tưởng vào Chúa. Sao kém tin thế? Tại sao con do dự, hỡi kẻ kém tin? Đức Tin và Tình Yêu kiên vững sẽ cung cấp cho chúng ta sức mạnh để vượt qua được những thử thách nguy hiểm. Nhưng, là con người, có những lúc chúng ta bị lung lay, bị cám dỗ ngã lòng. Đó là những lúc chúng ta cần mau kêu cầu Chúa, như Phêrô: Lạy Thầy, xin cứu con. Đây là lời cầu nguyện đầy ý nghĩa trong cơn thử thách. Chúng ta đừng quên cầu nguyện trong lúc thử thách. Đừng quên Chúa hằng hiện diện bên cạnh và lúc nào cũng sẵn sàng giúp ta khỏi bị chìm. Nơi thơ do thái chương 12, câu 1-2, thánh Phaolô khuyên: “Chúng ta hãy nhìn về Chúa Giêsu. Và hãy chạy tới. Hãy kiên trì trong cuộc đua sức chúng ta đã bước vào”. Đời chúng ta là một cuộc đua giữa hai lực tốt và xấu đang tranh nhau chiếm lấy con người chúng ta. Hãy nhìn lên Chúa. Hãy kiên vững trong Đức Tin và Tình Yêu. Hãy cầu nguyện chân thành luôn, lời cầu của Phêrô, của kẻ khiêm tốn chỉ biết đặt niềm tin vào Chúa mà thôi: Lạy Thầy, xin cứu con.
Lạy Chúa, Chúa đã ra lệnh cho con làm công việc của Chúa. Xin đừng để con phải một mình giữa hiểm nguy. Lạy Thầy xin cứu con. Xin đừng để con sa chước cám dỗ. Nhưng xin hãy cứu con khỏi mọi sự dữ. Amen.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Thiên Chúa tỏ ra là một nhà giáo dục đại tài: Ngài luôn tôn trọng tư tưởng, dự định của con người, nhưng với thời gian và qua dòng lịch sử, Ngài thanh lọc, kiện toàn những gì không phù hợp với Nước Trời. Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa nhập thể làm người cũng đi theo đường lối đó, như chúng ta có thể thấy trong bài Tin Mừng hôm nay.
Sau khi cho dân chúng ăn no, Chúa Giêsu buộc các môn đệ lên đò sang bờ bên kia. Giải tán dân chúng xong, Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện một mình. Các môn đệ vâng lời Thầy ra đi, nhưng có lẽ các ông không được hài lòng. Các ông đã hết sức kiên nhẫn chờ đợi ngày Chúa Giêsu làm vua, cơ hội đó hôm nay đã đến, nhưng Chúa lại từ chối. Không những bỏ lỡ cơ hội, Chúa còn ra lệnh cho các ông lập tức rời bỏ hiện trường. Bất mãn, chán nản và mệt nhọc làm cho các ông ngã lòng. Chúa Giêsu biết rõ tâm trạng của các ông, không những bằng ánh mắt và bằng cả cõi lòng khi Ngài cầu nguyện trên triền núi. Ngài thấy các ông chèo chống ngược với sóng gió và ngược với cả ý muốn. Chính lúc đó, Ngài đi trên mặt biển để đến với các ông. Ngài đã làm như thế để các ông hiểu rằng Ngài có quyền năng trên các tạo vật, Ngài có chương trình của Ngài và Ngài sẽ thực hiện chương trình ấy khi giờ của Ngài đến.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta đặt tất cả niềm tin vào quyền năng của Chúa. Ngài có chương trình cho mỗi người chúng ta. Điều quan trọng không phải là chúng ta bắt Thiên Chúa làm theo ý chúng ta, để rồi khi không được như ý nguyện, chúng ta tỏ ra buồn phiền, than trách Chúa. Trái lại, chúng ta hãy đặt hết tin tưởng vào Chúa, Ngài vẫn hiện diện để sẵn sàng cứu giúp chúng ta. Hãy phó thác vào quyền năng yêu thương của Ngài và như thế tâm hồn chúng ta sẽ được bình an.
(Suy niệm của JM)
Thấy Người đi trên mặt biển các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy!”, và sợ hãi la lên. Đức Giêsu liền bảo các ông: “Cứ yên tâm chính Thầy đây đừng sợ!” Ông Phê-rô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.” Đức Giêsu bảo ông: “Cứ đến!” Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Đức Giêsu. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” (Mt. 14, 26-30)
Phêrô
Mọi chú ý đổ dồn vào một nhân vật: Phêrô. Ông là tông đồ thứ nhất. Ông nói, làm nhân danh các bạn khác. Hơn nữa, ông là người thứ nhất trong các kẻ tin. Ông tỏ vẻ rất linh hoạt và diễn xuất niềm tin xuất sắc. Ông mạnh mẽ và hiên ngang tuyên bố những lời kêu gọi và lôi cuốn con người. Đó là khát vọng sâu xa hướng về mình, ở bên mình, ở với mình. Đó là bước đường dẫn tới hố sâu vì được người ta tin cậy và yêu mến. Thế rồi, khi lòng tin cậy yếu đuối, lập tức kéo theo sự mất sức căn bản và những nguy khốn tứ bề ập tới làm mình run sợ mất lòng trông cậy. Lúc đó mình là mồi ngon cho các thế lực đe dọa, nếu mình không tìm ngay đến bàn tay của Thầy đến cứu vớt. Có lòng trông cậy, có lòng tin, nhưng quá hèn mọn, quá yếu ớt thì đừng bo bo cậy mình. Chỉ có đức tin vô điều kiện mới mong dẫn dắt các bạn một cách chân chính mà thôi. Điều xảy ra với tông đồ thứ nhất là Phêrô, luôn là gương mẫu cho tất cả những kẻ tin tưởng.
Giáo Hội
Giáo hội toàn thể luôn luôn ở trước tôn nhan Đức Giêsu. Giáo hội đã được bảo đảm thắng vượt mọi gian nan thử thách, có đủ khả năng thoát khỏi mọi nguy biến. Giáo hội biết mình được bảo đảm không bao giờ bị đắm chìm tan biến theo chiều dài của lịch sử ở điều kiện nắm vững đức tin.
Một đức tin đơn sơ
Những câu cuối cùng của đoạn Tin mừng này nhắc nhở chúng ta bài học về Phêrô bước đi trên mặt biển: một bài học về đức tin đơn sơ, không giải thích. Một đức tin biểu lộ bằng cử chỉ, bằng chỉ cần động đến gấu áo Chúa, nhưng đã diễn tả mọi rung động của con tim. “Nếu anh không trở nên trẻ nhỏ…”. Nếu đức tin không như thế, chúng ta phức tạp hóa đức tin của chúng ta, đức tin sẽ mất sức mạnh, mất sức sống! Ước chi chúng ta hãy hết lòng nói với Chúa: “Lạy Chúa, con tin”.
Giữa lúc dân chúng định tôn Đức Giêsu làm Vua, và sau khi mọi người đã được no nê bánh và cá, thì Ngài lại giải tán họ, và buộc các môn đệ phải chèo thuyền qua bờ bên kia. Yên lặng trở lại với nơi hoang vắng. Chỉ còn lại một mình Đức Giêsu, Ngài chìm sâu trong cầu nguyện. Ngài gặp gỡ trong thân mật với Thiên Chúa Cha. Nhưng Đức Giêsu không quên các môn đệ. Ngài biết họ một mình đang vật lộn với sóng gió. Mãi gần sáng, Ngài mới đi trên mặt nước mà đến với họ. Các môn đệ tưởng Ngài là ma, nên kêu la sợ hãi. Đức Giêsu trấn an họ: “Hãy yên tâm, Thầy đây, đừng sợ.”
Tuy còn ngờ vực, Phêrô đã dám liều lĩnh đề nghị: “Nếu quả là Thầy, thì xin cho con được đi trên mặt nước mà đến với Thầy.” (Mt 14,28). Thật là một lời đề nghị làm ta ngạc nhiên. Thật là một đề nghị đầy nguy hiểm. Nhưng Phêrô đã chấp nhận nguy hiểm, đã dấn thân nghiêm túc để được gần Thầy mình. Nếu đó không phải là Thầy mình, thì thật là dại dột. Nhưng nếu đúng là Thầy, thì ông tin mình cũng đi được trên mặt nước như Thầy.
Đức Giêsu nói với Phêrô: “Cứ đến”. Thế là Phêrô bước ra khỏi thuyền, ông đi trên mặt nước mà đến với Đức Giêsu. Thật không thể tưởng tượng nổi, mặt nước trở nên cứng như đá, hay con người có đức tin trở nên nhẹ bỗng. Phêrô đi được bao xa, ta không rõ, nhưng lòng ông thì cứ reo lên sau mỗi bước đi: “Đúng là Thầy rồi!” Phải tin thì mới dám xin đi trên mặt nước, nhưng phải dám đi trên mặt nước, thì niềm tin mới được trọn vẹn.
Cần ngắm nhìn những bước chân của Phêrô, những bước chân của lòng tin mạnh mẽ. Nhưng khi gió lồng lên dữ dội, nỗi sợ hãi ùa vào, lòng tin bị chao đảo với sóng gió, lúc đó Phêrô thấy mình bị hút xuống lòng biển. Ông chỉ kịp kêu lên: “Lạy Thầy, xin cứu con.” Bàn tay Chúa đưa ra nắm lấy bàn tay của ông và đưa ông về thuyền. “Người kém tin, tại sao lại hoài nghi!” (Mt 14,31). Hoài nghi và sợ hãi đã làm Phêrô trở nên nặng nề, và nhận chìm ông xuống. Phêrô hăng say đó, nhưng lại xìu đó và tỏ ra nhát đảm vì thiếu tin tưởng vào Chúa Giêsu.
Cuộc đời của mỗi người là một cuộc vượt biển đầy cam go, cho dù đi bằng thuyền hay bằng tàu, không ai có thể nói là tuyệt đối bằng an. Còn bơi trong sóng nước thì vô phương. Phêrô, một người sành sỏi về bơi bội, sông nước là nghề nghiệp của ông. Thế mà khi bị thụp xuống, lại cuống cuồng la lên: “Lạy Thầy! Xin cứu con”.
Muốn vượt biển đời bình an, thơ thới, chỉ có một cách là cậy trông vào Đức Giêsu Kitô, chỉ mình Ngài mới có quyền năng đạp sóng, và làm bão tố tan biến đi. Đưa tay cho Ngài dắt, chúng ta sẽ đi trên bão tố đường đời như đi trên thảm cỏ xanh êm dịu tươi mát.
***
Lạy Chúa Giêsu! Sống đức tin giữa lòng cuộc đời chẳng khác nào đi trên mặt nước:
Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn. Có bao cám dỗ muốn hút con vô vực sâu. Sự nặng nề của thân xác cũng kéo ghì con xuống. Đi trên mặt nước cuộc đời chẳng mấy dễ dàng. Nhiều khi con thấy mình bàng hoàng sợ hãi.
Xin cứu con khi con gần chìm. Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã. Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con, để con trở nên nhẹ nhàng mà bước những bước dài hướng về Chúa. Amen.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay là một loạt những kinh nghiệm thiêng liêng.
Có thể chúng ta ít nhiều đều đã có những kinh nghiệm này.
Thầy Giêsu là một nhà giáo nhân từ và cương quyết.
Ngài giáo dục các môn đệ bằng cách đưa họ vào những kinh nghiệm.
Kinh nghiệm bị Thầy bắt buộc phải qua bờ bên kia (c. 22),
dù họ rất muốn ở lại bờ bên này để nếm dư vị của thành công vừa rồi.
Sau phép lạ nhân bánh, người ta định tôn Thầy lên làm vua (Ga 6, 15).
Chỉ cần Thầy gật đầu là trò được chia sẻ tiếng tăm và quyền lực.
Các môn đệ đã bị ép lên thuyền, ngay lập tức, lúc chạng vạng tối.
Kinh nghiệm bị sóng đánh vì ngược gió.
Thuyền đã xa bờ mấy cây số, tiến tới không được, lùi lại cũng không xong.
Vào lúc khó khăn ấy lại không có Thầy ở trong thuyền.
Hầu như suốt đêm các môn đệ phải vất vả chèo chống với sóng gió.
Họ phải tập chiến đấu trong đêm tối khi không có Thầy ở bên.
Họ có nghĩ quyết định của Thầy là sai lầm, vội vã không?
Kinh nghiệm hốt hoảng, sợ hãi và được trấn an.
Mãi đến lúc gần sáng, Thầy Giêsu mới đi trên biển mà đến với các môn đệ.
Ngài đến khi họ chưa thấy rõ mặt Ngài.
Ngài đến vào lúc bất ngờ và đến theo cách bất ngờ, khiến họ khiếp kinh.
Ngài đến đem bình an mà họ tưởng là ma quái đe dọa (c. 26).
Quả thật có những lúc không dễ nhận ra là Chúa đang đến với mình.
Chúa đến làm các môn đệ sợ hãi hơn cả sóng gió.
Nhưng “Cứ yên tâm, chính Thầy đây. Đừng sợ!” (c. 27).
Kinh nghiệm tự đưa mình vào một thách đố của lòng tin.
Một mặt Phêrô vẫn chưa tin trọn vẹn khi nói câu: Nếu quả là Thầy…(c. 28).
Nhưng mặt khác ông lại rất táo bạo khi dám xin ơn đi trên mặt nước.
Ông coi đó là cách thức chắc chắn nhất để biết có phải là Thầy không.
Nếu đúng là Thầy thì Thầy cũng có thể cho mình làm được như Thầy.
Chỉ cần Thầy truyền lệnh là đủ, Phêrô tin như thế.
Kinh nghiệm đi trên mặt nước và kinh nghiệm bị chìm.
Khi được Thầy cho phép, Phêrô đã dám từ thuyền bước xuống biển động.
Và ông đã đi được một quãng không rõ bao xa (c. 29).
Mặt nước cứng như đá hay người ông trở nên nhẹ bổng?
Bây giờ thì đúng là Thầy rồi, chỉ Thầy mới cho mình làm được như Thầy.
Phêrô sung sướng tiến về phía Thầy với lòng tin đang lớn lên.
Nhưng khi gặp gió thổi mạnh thì ông lại sợ, lại hoài nghi, yếu tin.
Ông mất tập trung vào sự hiện diện quyền năng của Thầy và bị chìm.
Người ta có thể bị chìm ngay khi biết Chúa ở trước mặt.
Kinh nghiệm được Thầy nắm tay mà dắt vào thuyền.
Khi Phêrô kêu cứu, Thầy Giêsu đã giữ ông khỏi bị nước nuốt chửng.
Sau đó hẳn hai Thầy trò đã cùng nhau đi trên sóng mà về thuyền.
Khi cả hai lên thuyền thì gió lặng, chẳng cần Thầy phải dẹp yên sóng gió.
Các kinh nghiệm môn đệ vừa trải qua thật kinh khủng và gần gũi với ta.
Buồn bực, sợ hãi, căng thẳng, bình an, nghi ngờ, chới với, hạnh phúc.
Đời Kitô hữu là một chuỗi những kinh nghiệm như thế.
Chúng ta tưởng Chúa bỏ rơi, Chúa vắng mặt, Chúa là ma làm ta sợ hãi.
Đơn giản Chúa là Thầy biết cách làm ta trưởng thành qua kinh nghiệm.
Cuối cùng chúng ta sẽ nhìn nhận: “Quả thật Thầy là Con Thiên Chúa” (c. 33).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con chẳng dám xin đi trên mặt nước như Phêrô,
nhưng nhiều khi con cảm thấy
sống đức tin giữa lòng cuộc đời
chẳng khác nào đi trên mặt nước.
Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn.
Có bao cám dỗ muốn hút con vô vực sâu.
Cả sự nặng nề của thân xác con
cũng kéo ghì con xuống.
Đi trên mặt nước cuộc đời chẳng mấy dễ dàng.
Nhiều khi con thấy mình bàng hoàng sợ hãi.
in cứu con khi con hầu chìm.
Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã.
Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con,
để con trở nên nhẹ tênh
mà bước những bước dài hướng về Chúa. Amen.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Biến cố Chúa đi trên mặt biển cũng được tường thuật nơi Phúc Âm thánh Maccô chương 6 và nơi Phúc Âm thánh Gioan chương 6, nhưng nơi Phúc Âm thánh Mátthêu thì có thêm chủ ý hành văn của tác giả và ý định trình bày một cái nhìn. Các nhà chú giải đồng ý có ba phương diện giúp dễ hiểu đoạn Phúc Âm này hơn:
– Bình diện thứ nhất là bình diện của biến cố khi được tường thuật.
– Bình diện thứ hai là bình diện thần học về việc Chúa mạc khải Thần Khí của Người.
– Bình diện thứ ba là ý nghĩa xã hội học của biến cố.
Trước hết, về bình diện tường thuật biến cố thì câu chuyện được kể đơn sơ, dễ hiểu: “Sau biến cố bánh hóa nhiều, Chúa Giêsu truyền cho các tông đồ xuống thuyền sang bờ bên kia. Còn Người thì ở lại giải tán dân chúng, rồi lên núi cầu nguyện. Đến khuya, Chúa đi trên mặt biển đang bị động để đến với các tông đồ”.
Nhưng nếu nhìn biến cố trong viễn tượng việc Chúa mạc khải chính mình thì biến cố mang một đặc điểm mới. Chúa Giêsu có quyền trên mọi biến cố thiên nhiên. Câu nói của Chúa: “Thầy đây, đừng sợ!” nhắc lại công thức Thiên Chúa mạc khải chính mình bằng lời quả quyết: “Ta là Đấng Ta là”.
Ý nghĩa xã hội học được trình bày qua hình ảnh con thuyền tượng trưng cho Giáo Hội Chúa. Thuyền gặp bão, Giáo Hội Chúa gặp thử thách. Nhưng Chúa Giêsu không để cho các tông đồ một mình chống lại với bão táp, không thể để cho Giáo Hội một mình gặp thử thách: “Ta sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”. Chúa muốn cho các tông đồ luôn kiên trì trong đức tin, đừng lo sợ mê man. Chúa đến với các tông đồ, Chúa đến với Giáo Hội trong cơn thử thách. Chúng ta hãy để cho Chúa đến với chúng ta và hiện diện với chúng ta mãi mãi.
Lạy Chúa, Đấng đã kêu gọi mọi người “Đừng sợ”.
Xin thương củng cố đức tin chúng con trong những lúc gặp gian nan thử thách.
(Suy niệm của Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ)
Chúa nhật vừa qua, chúng ta nghe thánh Matthêu thuật lại phép lạ Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều (x. Mt 14, 13-21), tiếp theo là biến cố Chúa biến hình trên núi (x. Mt 17, 1-9) và hôm nay chúng ta nghe tiếp Chúa Giêsu đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ (x. Mt 14, 22-33).
Êlia và Phêrô là hai nhân vật nổi bật của tuần này. Êlia chứng kiến ba sự kiện trên trái đất là gió bão, động đất và lửa, Thiên Chúa đều không hiện diện ở đó. Giữa sức mạnh của vũ trụ với tiếng gió hiu hiu, Êlia phải học phân định để nghe thấy lời trong thinh lặng, hay trong chính bản thân mình (x. 1V 19, 9a. 11-13a).
Trước khi đề cập đến Phêrô, chúng ta không thể không nói đến các môn đệ được Chúa Giêsu “giục xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước” (14, 22), còn dân chúng, những người Do thái được giải tán, theo một nghĩa nào đó, họ là “những người ở bên này”. Việc các môn đệ phải “sang bờ bên kia”, nghĩa là các ông phải vượt qua những thực tại hữu hình, tạm thời của thân xác, bước sang sự vĩnh cửu vô hình. Dĩ nhiên, các ông không thể cập bờ bên kia trước Chúa Giêsu; các ông phải trải qua kinh nghiệm không có Thầy, họ không thể tới bến bình an.
Có chuyện gì mà Chúa Giêsu buộc các môn đệ phải xuống thuyền? Phải chăng là để chống lại cơn cám dỗ và các tình huống khó khăn? Chắc chắn có một cơn giống tố trong lòng các ông và ở biển hồ Galilêa. Vì chưa hiểu dấu chỉ phép lạ hóa bánh ra nhiều, nên các ông đã theo dân chúng muốn tung hô Chúa làm vua! Giờ đây họ cảm thấy thế gian sợ hãi và xao xuyến biết bao!
“Người lên núi cầu nguyện một mình” (Mt 14,23). Người cầu nguyện cho ai? Chắc chắn là cho dân chúng vừa giải tán, sau khi đã được ăn bánh no nê, họ không biết phải làm gì. Chúa Giêsu cũng cầu cho các môn đệ, ở giữa biển khơi đang bị kiệt sức bởi sóng đánh vì ngược gió khỏi mọi sự dữ. Chính nhờ lời cầu nguyện của Chúa Giêsu dâng lên Chúa Cha mà các môn đệ không bị chìm vì sóng to gió lớn.
Còn Phêrô, được Chúa Giêsu mời gọi bằng kinh nghiệm đức tin. Ông xin Thầy cho được đi trên mặt nước (x. Mt 14, 28). Chúa Giêsu đã ban cho ông quyền đi trên biển. Biển, tượng trưng cho mãnh lực của sự dữ và sự chết; Chúa Giêsu đi trên mặt biển, là đi trên sự chết, thể hiện sự chiến thắng của Người trên sự dữ và sự chết. Toàn bộ mầu nhiệm Phục sinh là ở chỗ Chúa Giêsu chiến thắng sự chết và biển cả. Theo quan niệm của người Do thái, biển là sào huyệt của sự chết. Đi trên biển là liều chết. Chính sự rủi ro này mà khi Phêrô đáp lại lời gọi của Chúa Giêsu, “xuống khỏi thuyền, bước đi trên mặt nước” (Mt 14, 29), là ông giẫm chân trên sự chết. Nên không có lạ, khi ông nghi ngờ.
Chỉ khi Phêrô tin và phó thác vào Thầy, ông mới có thể đi trên mặt nước. Ông bị chìm xuống lúc ông nghi ngờ. Thấy gió mạnh, ông sợ, sự sợ hãi trước tai ương của thế gian này lại giúp cho ông tin vào quyền năng của Thầy. Chính lúc ông thôi tin vào Chúa, ông mất quyền đi trên biển, và chìm xuống. Khi đi được trên mặt nước chứng tỏ Phêrô tin, lúc chìm xuống cho thấy ông không tin. Thật là đức tin ngược đời, vì chính lúc ông không cậy dựa vào Chúa, ông bị chìm, ông lại kêu Chúa cứu.
Với lời kêu cứu của Phêrô: “Lạy Thầy, xin cứu con!” (Mt 14, 30) Chúa Giêsu đáp lại bằng cử chỉ và lời. Người giơ tay nắm lấy ông và trách: “Người hèn tin, tại sao mà nghi ngờ?” (Mt 14,31) Khi gió thổi mạnh, nỗi sợ hãi và nghi ngờ về quyền năng của Chúa đột nhập vào Phêrô, một con người yếu lòng tin. Cứu ông lên khỏi nước, Chúa Giêsu dạy ông rằng, tình thầy trò không phải là đức tin của người môn đệ, nhưng là lòng trung thành của Thầy. Cảnh tượng trên phơi bày sự cao cả cũng như thấp hèn của người môn đệ. “Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật, Thầy là Con Thiên Chúa” (Mt 14, 32-33). Quả thật, niềm tin vào Con Thiên Chúa chỉ có được sau một hành trình dài của đau khổ, chết và phục sinh của Đức Giêsu Con Thiên Chúa.
Lời Chúa Giêsu nói với các môn đệ trên biển: “Thầy đây, đừng sợ. Ma đâu có xương có thịt như Thầy có đây”, cũng là lời Chúa nói với các ông sau khi Chúa phục sinh “Tại sao các con run sợ, tại sao các con nghi ngờ… chính Thầy đây, hãy xem tay chân Thầy đây”. Hai khung cảnh khác nhau về thời gian nhưng đều có một điểm chung là run sợ, kém lòng tin và nghi ngờ, cả hai lần Chúa Giêsu đều khẳng định “chính Thầy đây mà” (x. Lc 24; Mt 14).
Ở cuối trình thuật, các môn đệ được mô tả là những người tin khi sấp mình xuống thờ lạy Chúa. Còn Phêrô, mỏng giòn, yếu đuối, Chúa Giêsu lại trao Giáo hội cho ông. Chúa Giêsu sẽ đồng hành cùng Giáo hội. Như Phêrô, người yếu tin, chúng ta cần có bàn tay của Chúa kéo chúng ta lên, bước vào con thuyền Giáo hội để sang bờ bên kia.
Phần chúng ta, nếu một ngày nào đó chúng ta phải đương đầu với các cơn cám dỗ không thể tránh được, hãy nhớ rằng Chúa Giêsu buộc chúng ta xuống thuyền; từ bờ bên này sang bờ bên kia không thể không có sóng gió. Và khi chúng ta thấy những khó khăn, vất vả, mệt nhọc giữa đời vây quanh ta, thuyền của chúng ta đang ở giữa đại dương mênh mông, với những cơn sóng đang tìm cách nhấn chìm đức tin của chúng ta. Chúng ta hãy vững tin rằng, Con Thiên Chúa sẽ đi trên mặt nước đến gần chúng ta, giơ tay kéo chúng ta lên; Chúa chỉ mong đợi chúng ta tin tưởng tuyệt đối vào Chúa.
Lạy Mẹ Maria, gương mẫu về lòng tín thác trọn vẹn nơi Thiên Chúa, xin giúp chúng con vững tin vào Chúa, để giữa bao bận tâm, lo lắng, khó khăn giữa biển cả cuộc đời đang làm chúng con giao động, chúng con vẫn nghe thấy lời trấn an của Chúa Giêsu, Con Mẹ: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ!” (Mt 14,27) Amen.
(Suy niệm của Lm. Đan Vinh)
- HỌC LỜI CHÚA
Ý CHÍNH: Đức Giêsu bày tỏ quyền năng qua việc đi trên mặt biển:
Sau phép lạ nhân bánh ra nhiều (x. Mt 14,13-21), dân chúng hào hứng, muốn tôn Đức Giêsu lên làm vua. Do không muốn cho các môn đệ hiểu lệch lạc về sứ mạng Thiên Sai theo nghĩa thế tục như dân Do thái đang mong đợi, nên Đức Giêsu đã ra lệnh cho các ông lên thuyền sang bờ bên kia trước, đang khi Người ở lại giải tán đám đông. Khoảng 3 giờ sáng, Người đã đi trên mặt biển tiến đến gần thuyền các môn đệ. Các ông sợ hãi la hoảng tưởng mình thấy ma, nên Người đã lên tiếng trấn an. Sau đó Người đã cho Phê-rô đi trên mặt nước đến với Người và đã lập tức cứu ông khỏi bị chìm xuống khi ông kêu cầu. Sau biến cố này, các môn đệ đã tin Đức Giêsu và tuyên xưng đức tin: ”Quả thật, Ngài là Con Thiên Chúa”.
CHÚ THÍCH:
– C 22-24: + Đức Giêsu liền bắt các môn đệ xuống thuyền: Sau phép lạ nhân bánh, dân chúng phấn khởi muốn tôn Đức Giêsu làm Vua Thiên Sai và các môn đệ cũng bị phấn khích không kém. Để tránh cho các ông ảo tưởng về sứ mạng Thiên Sai trần thế của Người, nên Đức Giêsu đã giục các ông mau xuống thuyền sang bờ bên kia (x. Ga 6,14-15). + Người đi riêng lên núi mà cầu nguyện: Đức Giêsu thường dành thời gian yên tĩnh ban đêm để cầu nguyện với Chúa Cha (x. Lc 6,12), nhất là khi sắp phải giải quyết những công việc quan trọng (x. Mt 26,36; Lc 9,27). + Chiều đến, Người vẫn ở đó một mình: Ở một mình là không có người nào bên cạnh, trừ ra Chúa Cha hằng ở với người (x. Ga 8,29). + Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ nhiều dặm: Đây là Biển hồ Giê-nê-sa-rét hay cũng gọi là Ti-bê-ri-a hoặc Ga-li-lê (x. Ga 6,1). Biển Hồ này có hình bầu dục dài 21 km, rộng 12 km, mực nước thấp hơn Địa Trung hải 208 mét. Vì quá lớn, nên Biển Hồ thường hay có sóng to gió lớn (x. Mt 8,23). + bị sóng đánh vì ngược gió: Bấy giờ thuyền các môn đệ đã ra giữa biển hồ và đang bị sóng đánh chập chờn không thể tiến xa vì ngược gió. Sự kiện này tượng trưng cho con thuyền Hội thánh giữa biển trần gian luôn phải đương đầu với những nghịch cảnh.
– C 25-27: + Khoảng canh tư: Vào thời Đức Giêsu, dân Do Thái cũng như người Rô-ma: chia ngày thành 12 giờ từ 6 giờ sáng đến 18 giờ chiều, và chia đêm thành 4 canh, mỗi canh kéo dài 3 giờ. Canh tư tức vào khoảng từ 3 đến 6 giờ sáng. + Người đi trên mặt biển: Cựu Ước nhiều lần nói tới Đức Chúa đi trên biển (x. G 9,8; Tv 77,20). Đức Chúa đã từng tỏ uy quyền trên sự hỗn mang khi tạo dựng trời đất, khống chế Biển Đỏ khi giải thoát dân Do thái khỏi ách nô lệ của người Ai cập. Ở đây Đức Giêsu muốn ám chỉ Người là Thiên Chúa, có quyền trên sức mạnh của biển khơi. + Các ông hoảng hốt bảo nhau: “ma đấy!” và sợ hãi la lên: Các môn đệ thấy bóng Đức Giêsu đi trên mặt nước đến gần thuyền thì sợ hãi kêu la vì tưởng mình thấy ma. + “Cứ yên tâm, đừng sợ!”: Là lời Đức Giêsu trấn an các ông. + Chính Thầy đây: Trong Cựu Ước Đức Chúa nhiều lần xưng mình: “Chính là Ta”, “Ta là Gia-vê”, “Ta là Đấng Có” … khi hiện ra với các tổ phụ (x. St 46,3; Xh 3,14). Ở đây, khi xưng mình: “Chính Thầy đây”, Đức Giêsu ngầm mặc khải Người chính là Thiên Chúa.
– C 28-31: + “Nếu quả là Ngài”: Phê-rô vẫn còn nghi ngờ không biết có thực là Thầy Giêsu không. + “Thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài”: Câu này cho thấy Phê-rô tính khí bốc đồng, ăn nói bộc trực. + “Cứ đến!”: Phê-rô được Đức Giêsu chia sẻ quyền năng siêu nhiên đi trên mặt nước, nhờ biết đặt trọn niềm tin vào Người. + Thấy có gió thổi thì ông đâm sợ: Đức Giêsu có lần đã ban quyền chiến thắng quyền năng âm phủ cho Phê-rô (x. Mt 16,18b), nhưng ông có nhận được quyền năng ấy hay không là tuỳ vào đức tin của ông mạnh hay yếu. Bao lâu Phê-rô còn tập trung chú ý vào Đức Giêsu, thì ông còn khống chế được sức mạnh của biển cả. Nhưng khi bắt đầu hoài nghi, ông đâm ra nhát sợ và lập tức bị chìm xuống nước. + “Thưa Ngài, xin cứu con với”: Câu này tương tự câu của các Tông đồ cầu cứu Đức Giêsu khi thuyền của các ông bị gió bão sắp bị chìm (x. Mt 8,25). Trong Thánh Vịnh cũng có nhiều lời cầu nguyện của dân Do thái xin Chúa giúp vượt qua sức mạnh của biển cả đe dọa (Tv 69,15-16; 144,7). + Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông: Trước lời cầu xin khẩn thiết của Phê-rô, Đức Giêsu đã mau mắn đáp lại bằng cách đưa tay ra nắm lấy ông. + “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?”: Lời Đức Giêsu vừa trách đức tin yếu kém của ông, vừa khích lệ ông hãy tín thác cậy trông vào Người.
– C 32-33: + Gió lặng ngay: Sự hiện diện của Đức Giêsu đã đánh tan sóng gió và đem lại bình yên cho con thuyền của các môn đệ. + Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!: Đây là lời tuyên xưng Đức Giêsu là Con Thiên Chúa quyền năng. Tin Mừng Mát-thêu đã mượn lời tuyên xưng này để cho thấy đức tin của Hội thánh Sơ Khai như sau: “Đức Giêsu Ki-tô là Con Một Thiên Chúa, đồng bản tính với Đức Chúa Cha!”.
CÂU HỎI:
1) Tại sao Đức Giêsu lại truyền cho các môn đệ mau xuống thuyền sang bờ bên kia trước? 2) Đức Giêsu lên trên núi để làm gì? 3) Bạn biết gì về Biển hồ được đề cập trong Tin mừng hôm nay? 4) Tại sao con thuyền các môn đệ bị chập chờn không tiến xa được? 5) Canh tư tương đương với mấy giờ sáng hiện nay? 6) Ý nghĩa của việc Đức Giêsu đi trên mặt biển là gì? 7) Thái độ của các Tông đồ ra sao khi thấy bóng người đi trên biển đến gần thuyền và Đức Giêsu đã làm gì để trấn an các ông? 8) Qua câu nói: “Chính Thầy đây”, Đức Giêsu ngầm mặc khải Người là ai? 9) Phê-rô đã biểu lộ tính khí ra sao khi mau miệng xin được đi trên mặt nước đến cùng Thầy? 10) Tại sao Phê-rô đang đi trên mặt biển lại bị chìm và ông đã làm gì để được Thầy ra tay cứu giúp?
- SỐNG LỜI CHÚA
- LỜI CHÚA: Đức Giêsu liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!”. Phê-rô thấy gió thổi thì ông đâm sợ và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” (Mt 14,30).
- CÂU CHUYỆN:
1) Hãy ngước nhìn lên cao
Vào lúc mới có thuyền buồm, một cậu bé nọ xin được đi biển để học làm thủy thủ. Một hôm biển nổi cơn giông bão, thuyền trưởng đã ra lệnh cho cậu bé leo lên cột buồm cột lại một sợi dây buồm bị gió làm tuột ra. Cậu bé đã dễ dàng leo lên phân nửa cột buồm vì cậu luôn hướng mặt lên cao. Nhưng khi leo đến lưng chừng thì cậu đã mắc phải một sai lầm lớn là quay mặt nhìn xuống mặt biển đang dậy sóng. Do đó cậu bị chóng mặt và sắp bị té ngã. Thấy vậy, một thủy thủ già nhiều kinh nghiệm đã la to nhắc cậu: ” Này nhóc, hãy ngước mặt lên cao! Hãy mau nhìn lên trời!”. Cậu bé đã nghe theo lời chỉ dẫn khôn ngoan ấy và đã leo được tới đỉnh thi hành lệnh của thuyền trưởng một cách an toàn.
Lỗi lầm của cậu bé nói trên giống như lỗi lầm của ông Phê-rô trong Tin mừng hôm nay. Cũng như cậu bé đã rời mắt khỏi đích nhắm để nhìn xuống mặt nước nên có nguy cơ bị té ngã, thì ông Phê-rô do rời mắt khỏi Thầy để nhìn xuống mặt biển nên đã bị chìm xuống.- (M. Link)
- SỰ CẦU NGUYỆN ĐEM LẠI BÌNH AN CHO TÂM HỒN:
Két Miu-Lơ (Keith Miller) tác giả cuốn sách tựa đề “Hương rượu mới” (The taste of new Wine), đã thuật lại một biến cố làm thay đổi cuộc đời của ông như sau:
Vào một đêm nọ, trên đường đi bộ về nhà, Két đã bị một chiếc xe hơi từ phía sau tông phải làm anh bị té bất tỉnh bên lề đường suốt hơn một tiếng đồng hồ khi chờ xe cứu thương. Lúc tỉnh dậy và ý thức về tình trạng của mình, anh đã cầu nguyện với Chúa. Sau khi cầu nguyện xong, anh cảm thấy tâm hồn thật sự được bình an. Két viết: “Tôi cảm thấy xấu hổ về việc tại sao mãi đến lúc này tôi mới biết được giá trị của sự cầu nguyện. Ngay lúc đó, dù đang phải đối diện với cái chết, nhưng tôi không còn cảm thấy sợ chút nào. Tôi có cảm giác Chúa đang hiện diện bên tôi và sẵn sàng ra tay cứu giúp tôi”. Sau đó, Két đã được các bác sĩ kịp thời cứu sống và mau chóng bình phục. Anh trở lại đại học được bầu làm chủ tịch lớp sinh viên năm thứ hai. Nhưng về sau, do bị các hoạt động xã hội của trường đại học lôi cuốn, anh lại thôi, không còn đến nhà thờ nữa và tiếp tục lún sâu vào các đam mê tội lỗi như trước.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh lập gia đình và được nhận vào làm việc cho một hãng xăng dầu ở tiểu bang Tếch-sớt (Texas). Cuộc sống gia đình và công việc không suông sẻ. Một hôm Két chơi bài bị thua đậm. Bao nhiêu tiền bạc dành dụm bấy lâu giờ bị thua trắng tay! Anh đã bị vợ nặng lời mạt sát và đòi làm đơn ra tòa ly hôn. Anh buồn chán đánh xe chạy đi khỏi nhà mà không biết phải đi về đâu? Sau khi chạy được một lúc, anh tấp xe vào bên lề đường, tắt máy rồi ngồi đó im lặng vừa hút thuốc vừa suy nghĩ. Trước đây mỗi lần gặp phải điều gì buồn phiền, anh chỉ cần uống vài ly rượu mạnh rồi nằm vật ra giường ngủ một giấc đến sáng là hết. Thế nhưng bây giờ sự thể lại không đơn giản như thế. Anh đã bị dồn đến bờ vực phá sản sau một phút lỡ lầm! Anh nhìn lên trời và la to: “Nếu Chúa muốn gì nữa thì xin hãy lấy tất cả đi. Con thực sự muốn như vậy đó!” Ngay lúc ấy, đột nhiên anh cảm thấy tâm hồn thư thái bình an trở lại, một cảm giác mà cách đó mười mấy năm anh đã từng trải qua khi bị thương bất tỉnh bên lề đường. Ngay lúc đó, anh đã hạ quyết tâm phải thay đổi đời sống. Dù không có những tia sấm chớp trên trời, cũng chẳng có tiếng nói mầu nhiệm nào của Thiên Chúa trong lòng, nhưng Két đã nhận biết rõ điều Chúa muốn anh phải làm là hiến toàn thân phụng sự Người. Người không cần tiền bạc, thời giờ hay sức lực của anh mà chỉ cần anh quyết tâm thay đổi lối sống, để Người ban bình an cho anh và giúp anh trung thành phụng sự Người. Có thể nói: Két đã thực sự được tái sinh nên một người mới thuộc trọn về Chúa.
- SUY NIỆM:
Câu chuyện Phê-rô đi trên mặt biển và được Đức Giêsu cứu khỏi bị chìm gợi lên cho chúng ta bài học về đức Tin: Mỗi khi cảm thấy tâm hồn bất an là lúc chúng ta đã quên Chúa, đã không còn tập trung vào Người. Khi bị chìm vào các đam mê tội lỗi, là lúc chúng ta đã hoài nghi về tình thương cứu độ của Chúa và bỏ làm các việc đạo đức. Bấy giờ chúng ta cần noi gương thánh Phê-rô để kêu cầu với Chúa Giêsu. Chắc chắn Người sẽ nắm lấy chúng ta và trả lại bình an cho tâm hồn chúng ta.
1) “Cứ yên tâm. Chính Thầy đây. Đừng sợ!”:
Đôi khi Chúa để chúng ta gặp phải các tai ương, bệnh tật và đau khổ là Người muốn thử thách đức tin của chúng ta như người ta thường nói: “Lửa thử vàng, gian nan thử đức”. Cũng như dù đang cầu nguyện trên núi, nhưng Đức Giêsu vẫn dõi mắt theo con thuyền của các môn đệ đang lênh đênh trên biển cả và Người đã đi trên mặt nước để đến cứu giúp các ông, thì ngày nay Người cũng luôn quan tâm đến con thuyền Hội Thánh trong cơn phong ba bão táp hầu kịp thời ứng cứu khi cần. Nếu thực sự tin vào quyền năng của Đức Giêsu, thì chúng ta cũng sẽ không hoảng sợ khi phải đương đầu với các nghịch cảnh, vì tin rằng Chúa vẫn luôn dõi theo chúng ta và sẽ kíp thời cứu giúp chúng ta khi cần. Hãy luôn ý thức: “Có Chúa cùng đi với chúng ta, chúng ta sẽ không còn sợ chi và chắc chắn sẽ đạt đến bến bình an”.
2) “Thưa Ngài, xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài”:
Qua việc bước ra khỏi thuyền đi trên mặt nước đến với Đức Giêsu cho thấy Phê-rô có một đức tin hành động hơn là lý thuyết suông. Như vậy đức tin thực sự sống động phải được thể hiện qua hành động cầu nguyện và thực hành Lời Chúa dạy như lời thánh Gia-cô-bê: “Đức Tin không có hành động thì quả là đức tin chết” (Gc 2,17).
Thực vậy, cũng như một học viên học vi tính hay học bơi lội. Ngoài việc nghe hướng dẫn viên trình bày bài học để có một kiến thức căn bản, học viên còn phải biết ngồi vào máy tính để tập thao tác cho thuần thục, hoặc phải lội xuống nước sông hồ để tập từng động tác mới có thể bơi được… Cũng vậy, để đạt được một đức tin trưởng thành, ngoài việc học giáo lý thánh kinh, người tín hữu còn phải cầu nguyện và áp dụng Lời Chúa qua lối ứng xử với tha nhân giữa đời thường. Nếu không chịu thực hành Lời Chúa, thì dù có bằng tiến sĩ thần học, đức tin của nhà thần học này có thể vẫn yếu đuối hơn một tín hữu bình dân nhưng lại năng cầu nguyện với Chúa. Các gian nan thử thách gặp phải chính là thước đo đức độ của một con người như câu người ta quen nói: ”Lửa thử vàng, gian nan thử đức”. Thánh Phao-lô cũng từng trải qua nhiều cuộc chiến đấu cam go như ngài đã viết: ”Đã ba lần tôi xin Chúa cho thoát khỏi nỗi khổ này. Nhưng Người quả quyết với tôi: Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối” (2 Cr 12,7-9).
3) “Thưa Ngài, xin cứu con với!”:
Khi nhìn vào Đức Giêsu, ông Phê-rô đã có thể đi trên mặt nước như thầy mình. Nhưng khi cơn gió mạnh ào đến, đức tin của ông bị suy giảm thì ông lập tức bị chìm. Phê-rô trong cơn nguy biến đã tín thác cậy trông qua lời kêu cứu: “Thưa Ngài, xin cứu con với!”. Bàn tay của Đức Giêsu đã kịp nắm lấy ông và đưa ông lên thuyền bình an kèm theo lời trách nhẹ: “người đâu mà kém tin như vậy! Sao lại hoài nghi?“.
Ngày nay nhiều khi chúng ta có cảm tưởng như bị Chúa bỏ rơi khi chúng ta liên tiếp gặp phải những tai nạn rủi ro và những điều trái ý cực lòng. Nhưng thực ra đó là phương cách Chúa thường dùng để huấn luyện đức tin của chúng ta. Khi gặp tai ương hoạn nạn mà chúng ta sợ hãi, bỏ cầu nguyện dự lễ và tìm đến với các trò mê tín như bói toán, bùa ngải… là dấu cho thấy đức tin của ta đã suy yếu trầm trọng hoặc đã chết rồi. Trái lại, nếu chúng ta biết dâng lời cầu xin: “Lạy Chúa, Chúa muốn con làm gì?” rồi làm theo lời Chúa chỉ dạy, thì mới chứng tỏ đức tin của ta vững mạnh.
4) Năng cầu nguyện kết hiệp với Chúa:
Về việc cầu nguyện, nhiều người thường bỏ cầu nguyện với lý do: “Tôi bận quá không có thời giờ rảnh để cầu nguyện với Chúa”… Nhưng thật ra Chúa luôn ở bên ta, ngay trong lòng ta. Chỉ cần ta ý thức sự hiện diện của Chúa Giêsu và thưa chuyện với Người bằng một lời nguyện tắt. Tại sao mỗi ngày chúng ta có nhiều giờ đi uống cà phê tán gẫu với chúng bạn hay ngồi hàng giờ xem truyền hình… mà lại không thể bớt ra ít phút để vào sa mạc của lòng mình cầu nguyện với Chúa. Mỗi ngày chúng ta có khá nhiều cơ hội để gặp gỡ Chúa, mà vì không ý thức về sự cần thiết của việc cầu nguyện, nên ta đã bỏ lỡ nhiều cơ hội gặp gỡ Người. Chẳng hạn: Những lúc cửa hàng vắng khách, khi chờ đèn xanh đèn đỏ, khi bị kẹt xe hay bất ngờ nhà bị cúp điện… Thay vì bực bội khó chịu, chúng ta hãy ý thức sự hiện diện của Chúa và thưa chuyện với Người về những điều làm ta lo lắng hay đang phải đối phó.
- THẢO LUẬN: 1) Chúng ta cần học tập thánh Phê-rô điều gì về sự cầu nguyện? 2) Nên cầu nguyện những lúc nào trong ngày? 3) Khi gặp thất bại hay rủi ro trái ý, ta cần làm gì để noi gương thánh Phê-rô?
- CẦU NGUYỆN:
– Lạy Chúa Giêsu. Hội Thánh ngày nay cũng đang gặp rất nhiều khó khăn trở lực nên không thể thăng tiến được. Xin cho các mục tử trong Hội Thánh luôn tin cậy vào tình thương quan phòng và quyền năng của Chúa. Xin cho chúng con biết chu toàn sứ vụ làm chứng cho Chúa bằng lối sống quên mình vị tha và yêu thương phục vụ tha nhân. Xin cho chúng con sẵn sàng góp công góp của để cộng tác vào sứ vụ loan Tin Mừng của Hội Thánh.
– Lạy Chúa. Chúa muốn chúng con luôn vững tin vào Chúa mỗi khi gặp thử thách gian nan. Ngày nay vẫn có những cơn sóng gió làm chúng con hoài nghi và không còn tin cậy vào Chúa, khiến chúng con ngày một chìm sâu vào các đam mê tội lỗi. Mỗi khi con sắp chìm đắm, xin Chúa hãy động viên con như đã động viên các môn đệ trong Tin Mừng hôm nay: “cứ yên tam. Chính Thầy đây, đừng sợ!”. Xin hãy cầm lấy tay con khi con sắp quỵ ngã, và hãy nâng đỡ đức tin yếu hèn của con, giúp con đứng vững trước bao sóng gió cuộc đời. Nhất là xin cho con biết luôn ngước nhìn lên Chúa là nguồn hy vọng và là sự trông cậy độc nhất của con.
- X) Hiệp cùng Mẹ Maria.- Đ) Xin Chúa nhậm lời chúng con.
Các tin khác
.: GIẢNG LỄ MÌNH MÁU THÁNH (21/06/2025) .: CẦN SỰ HIỆP THÔNG HUYNH ĐỆ KHI THAM DỰ TIỆC THÁNH (21/06/2025) .: ĐỨC GIÊSU BẺ BÁNH (21/06/2025) .: HOÁ BÁNH RA NHIỀU HAY BẺ BÁNH (21/06/2025) .: BÍ TÍCH THÁNH THỂ - DẤU CHỈ TÌNH YÊU (21/06/2025) .: TRAO BAN CHÍNH MÌNH (21/06/2025) .: TÌNH YÊU HY SINH TRAO BAN CHÍNH MÌNH (21/06/2025) .: THÁNH THỂ, NGUỒN MẠCH LÒNG THƯƠNG XÓT (21/06/2025) .: LƯƠNG THỰC BAN SỰ SỐNG (21/06/2025) .: BỮA TIỆC THẦN THIÊNG (21/06/2025) .: MÌNH MÁU THÁNH (21/06/2025) .: ĐỂ TƯỞNG NHỚ ĐẾN THẦY (21/06/2025) .: Ý NGHĨA CỦA BÁNH VÀ RƯỢU TRONG BÍ TÍCH THÁNH THỂ (21/06/2025) .: TRAO BAN CHO NGƯỜI (21/06/2025) .: CHÚC TỤNG BẺ RA VÀ TRAO BAN (21/06/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam