Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 58

Tổng truy cập: 1441075

ĐỂ TƯỞNG NHỚ ĐẾN THẦY

ĐỂ TƯỞNG NHỚ ĐẾN THẦY

 

Vào lúc này hay lúc khác, tất cả chúng ta không được ai biết đến hoặc làm lơ. Điều ấy làm chúng ta rất khổ sở. Chúng ta cảm thấy việc chúng ta làm không được thừa nhận và chính chúng ta bị đối xử như thể chúng ta thật sự không có gì đáng kể.

Nhưng có một điều còn tệ hơn việc chúng ta không được biết đến. Chúng ta có thể bị bỏ quên. Điều này còn làm chúng ta khổ sở hơn. Điều đó không chỉ ở chúng ta có ít giá trị mà ở chỗ không có giá trị nào cả. Như thể chúng ta đã không hiện hữu.

Đức Giêsu cũng muốn đước tưởng nhớ. Đêm trước khi Người sắp chết, khi Người ngồi ăn với các môn đệ, Người cầm lấy bánh và nói: Đây là mình Thầy bị nộp vì các con: Rồi Người cầm lấy chén rượu nho và nói: “Này là chén máu Ta… Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”.

Dĩ nhiên, Đức Giêsu không đòi các môn đệ tưởng nhớ chỉ vì nhu cầu riêng của Người. Người cũng nghĩ đến các môn đệ của Người. Họ cũng cần nhớ đến Người. Vì tình yêu của Người đối với họ. Người đã để lại cho họ một phương thế đặc biệt để họ nhớ Người tức là Thánh Thể.

Mỗi lần chúng ta cử hành Thánh Lễ, chúng ta nhắc lại một vài việc làm và lời nói kỳ diệu của Người. Chúng ta suy nghĩ về những điều ấy và áp dụng vào đời sống chúng ta. Nhưng Thánh Lễ còn kỳ diệu hơn thế nữa.

Khi chúng ta nhớ đến theo cách ấy, Người trở nên hiện diện với chúng ta. Không phải bằng thể chất, nhưng là hiện diện thật.

Qua Thánh Thể một dây liên kết được hình thành ở giữa chúng ta, với kết quả là chúng ta có thể bước vào sự thân mật sâu xa với Người hơn cả khi Người hiện diện bằng thể chất. Chúng ta không chỉ giao tiếp với Người nhưng ở trong sự hiệp thông với Người, một sự hiệp thông thánh thiện.

Trí nhớ là một khả năng quý giá. Nó liên kết chúng ta với người khác và các biến cố không còn hiện diện với chúng ta nữa. Nếu chúng ta ấp ủ hồi ức về những người chúng ta yêu mến, họ trở nên hiện diện với chúng ta. Họ không chỉ là một hồi ức nhưng còn là một sự hiện diện mà chúng ta cảm thấy hơn là nhìn thấy. Khi tưởng nhớ đến họ, chúng ta tiếp tục thu hoạch một mùa gặt từ những gì họ đã gieo trồng khi họ còn sống giữa chúng ta.

Tưởng nhớ đến Đức Giêsu còn sinh lợi hơn biết bao, đặc biệt trong cách mà Người yêu cầu chúng ta nhớ đến Người.

Suy Niệm 2. TRONG ĐÊM NGƯỜI BỊ PHẢN BỘI.

Đêm hôm trước ngày Người chết, Đức Giêsu ngồi vào bàn tiệc với các Tông đồ. Nhóm nhỏ quy tụ xung quanh bàn tiệc gợi lên sự gần gũi, thân mật, ấm cúng, tín thác và yêu thương. Nhưng nếu có phản bội bước vào trong khung cảnh ấy thì sự chia cắt tình cảm càng sâu xa hơn, và tổn thương gây ra càng nhiều hơn. Khi sự rạn nứt xảy ra giữa những người rất thân nhau thì sự giải quyết gay go hơn so với những người không thân nhau đến thế.

Giuđa cũng đã có mặt. Tại sao ông ta lại tham dự bữa Tiệc Ly khi mà ông ta đã có ý định phản bội Đức Giêsu? Có lẽ, ông ta muốn tạo ra cảm tuởng rằng mọi việc vẫn bình thường, và do đó Đức Giêsu sẽ không có chút nghi ngờ nào.

Bản tường thuật của bữa Tiệc Ly của Phaolô là bản cổ nhất mà chúng ta có trong Tin Mừng. Ông viết: “Trong đêm Người bị phản bội, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng tạ ơn, rồi bẻ ra và nói: Anh em hãy cầm lấy bánh mà ăn, đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em; anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy”.

Một câu đập vào mắt của chúng ta. Đó là “Trong đêm Người bị phản bội”. Chính trong đêm ấy chứ không phải một đêm nào khác. Thay vì đoạn tuyệt với các Tông đồ, Người cho họ một dấu chỉ của tình yêu Người: Người ngồi ăn bữa tối thân mật với họ. Rồi Người nói: “Anh em hãy làm việc này để nhớ đến Thầy”. Đó là cách mà họ phải nhớ đến Người. Chính trong đêm đó, một người trong bọn họ đã phản bội Người.

Chúng ta không nên nghĩ rằng Đức Giêsu không bị sự phản bội của Giuđa làm tổn thương. Người đã bị tổn thương một cách sâu xa. Thánh Gioan nói rằng khi Người bắt đầu nói về kẻ phản bội “Người đau buồn sâu sắc”. Và chắc chắn là thế. Người đã đích thân tuyển chọn và đào tạo Giuđa. Giuđa đã nghe những lời Người giảng dạy và chứng kiến những phép lạ của Người. Giuđa là một người trong vòng thân cận. Thế mà giờ đây, ông ta định phản bội Người. Sự phản bội của một người bạn càng gây ra nhiều sự tổn thương và khó khăn hơn khi đối phó với sự phản bội của một kẻ thù.

Đối phó với sự phản bội là một việc rất gay go. Tuy nhiên, những người bị phản bội có thể có được niềm an ủi từ sự kiện Đức Giêsu đã cảm thấy bị phản bội như thế nào. Họ không thể cho rằng mình không bị phản bội làm tổn thương. Đức Giêsu cho thấy Người bị tổn thương như thế nào và đã bộc lộ bằng lời nói. Điều quan trọng là chúng ta phải đối phó với sự tổn thương như thế nào. Nó có thể làm cho chúng ta chua chát hơn và cám dỗ chúng ta trả thù.

Dù cảm thấy bị tổn thương, Đức Giêsu không trả đũa Giuđa. Người cũng đã từ chối bêu xấu ông ta trước mặt những người khác. Nhưng khi đưa cho Giuđa miếng bánh nhỏ (một cử chỉ bạn bè), Người để ông ta biết rằng Người biết kế hoạch của ông ta. Và khi từ chối lấy tay chỉ thẳng vào ông ta, Người để cánh cửa mở rộng cho ông ta quay lại với tập thể.

Điều Giuđa làm cũng gây ra sự tổn thương cho các Tông đồ khác. Dẫu sao, ông ta cũng là một người của họ. Họ đã tin tưởng ông ta và cùng ông ta chia sẻ mọi việc. Họ nghĩ rằng họ biết ông ta, nhưng ông ta đã trở mặt làm một kẻ phản bội. Khi phản bội Giêsu, ông ta cũng đã phản bội họ.

Chúng ta không nhớ đêm ấy vì sự phản bội của Giuđa. Chúng ta nhớ đêm ấy vì ơn lành mà Đức Giêsu để lại cho chúng ta dù rằng có sự phản bội đó. Thánh Thể sẽ giúp đỡ chúng ta bình phục trước sự phản bội mà bàn tay người khác đã gây ra cho chúng ta. Và Thánh Thể cũng giúp chúng ta không trở thành kẻ phản bội của bất kỳ ai khác.

 

41.Thánh Th

Thánh Kinh đã dùng thật nhiều hình ảnh để diễn tả về bữa tiệc Thánh Thể. Nào là hình ảnh Manna, Bánh bởi trời, nào là hình ảnh chiên vượt qua… Và gần chúng ta hơn hết là hình ảnh của phép lạ bánh hóa nhiều. Tất cả những hình ảnh ấy được thực hiện một cách viên mãn nơi Đức Kitô khi Ngài tuyên bố:

- Ta là bánh hằng sống… Thịt Ta thật là của ăn và máu Ta thật là của uống.

Chính Chúa Giêsu đã trở nên của ăn cho tâm hồn mọi người ở mọi nơi và trong mọi lúc. Thực vậy, Bí tích Thánh Thể chính là một sáng kiến tình yêu vĩ đại nhất của Chúa Giêsu. Ngài đã thiết lập mầu nhiệm tình yêu này để thông ban cho con người một hồng ân cao cả, đó là nhờ mình và máu Ngài mà chúng ta được thông hiệp vào sự sống thần linh. Thánh Thể còn là hy tế tưởng niệm và tạ ơn hoàn hảo nhất được dâng lên cho Thiên Chúa. Qua cái chết và sự Phục sinh, Đức Kitô đã trở nên của lễ hoàn hảo.

Nhưng lễ tế này, giờ đây còn được tái diễn trong thánh lễ. Hy tế ấy vẫn tồn tại và hiện thực, mặc dù biến cố ấy đã xảy ra cách đây hai mươi thế kỷ. Bí tích Thánh Thể là nguồn mạch sự sống, bổ dưỡng cho tâm hồn chúng ta như lời Chúa đã nói:

- Thịt Ta thật là của ăn và máu Ta thật là của uống, ai ăn bánh này sẽ được sống đời đời.

Dân Chúa đang trên đường lữ thứ trần gian cần phải được bổ dưỡng bằng lương thực thần linh này để đạt tới bờ bến bình an.

Bí tích Thánh Thể còn là nguồn ơn cứu độ. Thật vậy, sự sống đời đời là gì nếu không phải là ơn cứu độ Chúa dành cho chúng ta. Bí tích Thánh thể còn là sợi dây liên kết mọi người chúng ta lại với nhau như lời thánh Phaolô:

- Tất cả chúng ta cùng ăn một bánh, cùng uống một chén, cùng thông phần một nguồn sức sống thần linh là Đức Kitô.

Tuy nhiên, Bí tích Thánh Thể chính là bí tích của đức tin. Muốn lãnh nhận, chúng ta phải có đức tin. Chỉ có đức tin mới giúp chúng ta nhận ra bộ mặt của Đức Kitô trong Giáo hội. Chỉ qua lăng kính đức tin, chúng ta mới nhận ra Chúa Giêsu thực sự hiện diện trong Bí tích Thánh Thể. Không có đức tin mọi hành vi phụng vụ đều bị coi là mê tín. Bí tích chỉ có ý nghĩa và tác sinh hiệu quả khi chúng ta có một đức tin sống động, một tình thương chan hòa và ơn sủng Chúa trao ban.

Và sau cùng, Thánh Thể chính là hình ảnh của bữa tiệc cánh chung. Khi tham dự Thánh Thể, được ăn và uống mình máu Thánh Chúa Giêsu, được tham dự vào sự sống của Thiên Chúa. Được Đức Kitô tan biến và thấm nhập vào tâm hồn chúng ta, được sống bằng chính sức sống của Thiên Chúa. Và như vậy, đời sống vĩnh cửu đang có và triển nở nơi người tín hữu để rồi tiến đến tình trạng viên mãn trong ngày sau hết.

Vì những ý nghĩ cao cả ấy, việc cử hành thánh lễ, phải là trung tâm của mọi hoạt động phượng tự của Giáo hội, cũng như phải là chóp đỉnh của đời sống người tín hữu, như Công đồng Vatican II đã xác quyết:

- Mọi bí tích, mọi việc tông đồ, mọi chức vụ của Giáo hội đều qui về Bí tích Thánh Thể. Thánh Thể là khởi nguồn và chóp đỉnh của mọi việc rao giảng Tin Mừng và là dấu chỉ của sự hiệp nhất.

Thế nhưng còn chúng ta, chúng ta đã nghĩ gì về Bí tích Thánh Thể và nhất là chúng ta đã đáp trả tình thương to lớn mà Chúa Giêsu Thánh thể đã dành cho chúng ta như thế nào.

 

42.Lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô

(Suy niệm của Lm. Giuse Phạm Ngọc Khuê)

CHÚA GIÊ-SU:

TẤM BÁNH BẺ RA VÌ SỰ SỐNG TRẦN GIAN.

Kính thưa quý cố ông bà và anh chị em,

Của ăn tuyệt đối cần cho sự sống. Mọi loài, mọi vật phải dành hầu hết thời gian để kiếm tìm của ăn, con người cũng không ngoại lệ.

Cha Antonio de Mello kể câu chuyện ngụ ngôn: Khi tạo thành thế gian, Chúa trao phó thế giới cho con người quản trị và bẵng đi một thời gian rất dài, dài lắm..., Ngài nảy ý muốn thị sát trần gian. Ngài lập đoàn tiền trạm đi khảo sát trước. Sau nhiều ngày bôn ba đây đó, các thiên thần đã gởi Chúa bản phúc trình: rất nhiều người thất nghiệp (do ảnh hưởng Covid-19) và đa phần đói khát. Ngay lập tức, Chúa phán với đạo binh thiên quốc: “Phen này xuống trần gian, ta sẽ là bánh cho người đói khát và là công việc cho kẻ thất nghiệp”.

Lời tuyên bố của Chúa, trong câu chuyện, mạc khải chân lý căn bản: sáng tạo và quan phòng là mối bận tâm của Cha trên trời. Ngài lo lắng cho thụ tạo được tồn tại và phong nhiêu: “Ta đến, để cho chúng được sống và sống dồi dào” (Jn 10, 10).

Thưa anh chị em, câu chuyện kể trên, mở lối chúng ta vào phụng vụ Lời Chúa lễ kính mình máu thánh Chúa hôm nay. Các bài sách thánh, vừa tuyên đọc, cung cấp những yếu tố giúp độc giả “ngộ” ra cách thức Thiên Chúa đổ “tình yêu và sự sống” vào lòng chúng ta thế nào !

Bài đọc I, trích sách Đệ Nhị Luật, vẽ lại toàn cảnh hành trình trong sa mạc suốt 40 năm của dân Chúa trên đường về đất hứa. Trên con đường ấy: đầy dẫy chướng ngại vật, khó khăn chất chồng, đói khát triền miền, nguy hiểm đủ thứ đe dọa... Xét về phương diện tự nhiên, dân Chúa không thể nào vượt qua. Họ sẽ chết dần, chết mòn, bởi đã đi vào cửa tử: “ Người đã dẫn anh em đi trong sa mạc mênh mông, khủng khiếp, đầy rắn lửa và bọ cạp, trong miền đất khô cằn không giọt nước...” (Dnl 8, 15).

Vẽ lại những điều đó, Môse muốn dạy Israel 2 điều:

* Một là: Kinh nghiệm về sự mong manh, mỏng giòn, yếu đuối của con người tự nhiên. Họ sẽ chết nếu cứ liều mạng dấn thân vào sa mạc mênh mông, khủng khiếp, đầy dẫy thú dữ đang rảo quanh rình rập... Israel đã từng thối chí khi phản đối Môse, người đã dẫn họ vào sa mạc: “Phải chi chúng tôi chết đi bởi tay Yahvé trong đất Ai-cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và được ăn bánh thỏa thuê ! Thật các ông đã đem chúng tôi ra sa mạc này để làm cả lũ phải chết đói ở đây” (Xh 16, 3).

* Hai là: Qua thử thách gian truân, dân Chúa sẽ trưởng thành hơn trong đời sống đức tin, đức cậy, đức mến, bởi nhận ra rằng: họ sẽ không bao giờ gục ngã khi có Chúa là bạn đồng hành. Ngài sẽ kíp ra tay nâng đỡ, giải thoát họ một cách đáng kinh ngạc và đầy ngoạn mục: Man-na mưa xuống từ trời và nước vọt ra từ tảng đã hoa cương cháy bỏng.

Như vậy, bài sách Đệ Nhị Luật là bản tuyên xưng đức tin vào Thiên Chúa “Tình yêu và sự sống”, Đấng không bao giờ từ chối lời con cái nài van, mà còn ban tặng vượt quá điều họ dám cầu xin.

Thánh Phao-lô cũng đã từng trải qua tình trạng y hệt thời dân Chúa trong sa mạc. Đối với ngài, dầu sự dữ có sối xả đổ ập xuống, cũng không bao giờ đè bẹp, vùi dập được kẻ tin tưởng, cậy trông vững vàng: “chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu thương chúng ta” (Cf. Ph 4, 13).

Thưa anh chị em, Man-na và mạch nước Mê-ri-ba, đã bảo tồn sự sống cho dân lữ hành sa mạc, chỉ là hình bóng của ăn thật phải đến trong thời đại cuối cùng. Đức Kitô là bánh trường sinh có nguồn gốc từ trời, để ai ăn thì khỏi phải chết, nhưng được sống đời đời.

Chúa Giê-su, trong bài Tin Mừng, đã mạc khải nguồn gốc của bánh: bởi trời; bản tính của bánh: thịt Mình Máu Ngài; hiệu quả của bánh: ăn sẽ được sống đời đời, ăn sẽ được thông hiệp với Chúa “Ta sống nhờ Cha, kẻ ăn Ta, cũng sẽ sống nhờ Ta như vậy” (Jn 6, 57). Nếu đem so sánh Man-na, nước mạch Mê-ri-ba với Mình Máu thánh Chúa, thì sự trổi vượt sẽ là vô tận: một đàng ăn, mà vẫn còn phải chết, còn đàng nầy ăn vào thì vĩnh viễn được sống muôn đời: “Đây là bánh từ trời xuống, không phải như bánh tổ tiên các ngươi đã ăn, và họ đã chết, ai ăn bánh này, sẽ sống muôn đời” (Jn 6, 58).

Anh chị em có biết địa chỉ nhận bánh sự sống này ở đâu không?

Trên đồi Golgotha và ngày nay đang được tái thực hiện trên bàn thờ hằng ngày. Chúa Giê-su, tấm bánh bẻ ra vì sự sống trần gian. Một thân xác chết treo thập giá, hồn xác chia lìa chẳng phải cuộc đời Ngài bị nghiền nát đó sao? Thân xác của Ngôi Lời nhập thể phải trải qua đau khổ sự chết, nếm giọt đắng đau thương khi bị bỏ rơi hoàn toàn, bị chôn vùi và chờ đợi Chúa Cha phục sinh từ trong kẻ chết...

Tuy nhiên, đó lại là “Tất yếu khách quan”, vì nếu không có thập giá, thì tìm đâu ra sự phục sinh và vì nếu không có hy tế thập giá, thì tấm bánh Giê-su vẫn nguyên vẹn, không hề có lợi ích gì cho sự sống trần gian: “Thầy đi thì có lợi cho chúng con hơn, vì nếu Thầy không đi, Đấng bầu chữa sẽ không đến với chúng con” (Jn 16, 7).

Thật và rất thật, thập giá đã nghiền nát, đã bẻ vụn tấm bánh Giê-su ra muôn mảnh. Thế nhưng, tấm bánh bẻ ra này mới có khả năng nuôi sống, Ngài mới có thể cho họ ăn no, ai muốn bao nhiêu tùy thích.

Nhưng, làm thế nào để đón nhận tấm bánh Giê-su?

Thánh Phao-lô, trong bài đọc II, nhấn mạnh chiều kích cử hành “Bữa ăn của Chúa”, bữa ăn hiệp thông. Tình yêu và sự sống thần linh chỉ có thể đạt thấu chúng ta khi bẻ bánh tạ ơn và nâng chén chúc tụng, chúng ta được thông phần vào sự sống của chính Đấng đã hiến mình vì chúng ta. Khao khát cử hành “Bữa ăn của Chúa” là chúng ta đang từng ngày kín múc sự sống, để được sống dồi dào, sống phong nhiêu ơn gọi kitô hữu của mình.

Cùng với việc cử hành bí tích Thánh Thể, chúng ta còn được mời gọi vác thập giá theo Chúa. Thập giá phải chu toàn là cách hữu hiệu để làm cho tấm bánh đời ta cũng được bẻ ra dâng hiến để làm vinh danh Chúa và cứu rỗi các linh hồn.

Những hy sinh nhỏ nhỏ thường nhật, những tha thứ thật lòng, những nghĩa cử sẻ chia quảng đại, đều là cách thức bẻ bánh cho đời, để cùng với Chúa Giê-su làm nên một tấm bánh duy nhất và rồi bẻ ra muôn phần nuôi sống trần gian.

Xin Chúa nâng đỡ và chúc lành cho mỗi người chúng ta trong ngày mừng kính Mình Máu thánh Chúa hôm nay. Amen.

 

home Mục lục Lưu trữ