Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 93
Tổng truy cập: 1452420
HIỆP THÔNG VỚI CHÚA VÀ THA NHÂN
hiệp thông với Chúa và tha nhân
(Suy niệm của AM Trần Bình An)
Qua trang blog và video của mình, linh mục Dòng Chúa Cứu Thế 73 tuổi, bị mù và điếc đã biến khuyết tật của mình thành “món quà” của Chúa. Linh mục Cyril Axelrod bị điếc khi lên ba và hoàn toàn bị mù khi ở tuổi trưởng thành. Sứ vụ của cha, các chuyến du hành, các dấn thân của cha để ở gần người khiếm thính bao gồm cả năm châu lục. Ngài biết 15 thứ tiếng, nhiều ngôn ngữ bằng dấu hiệu và bây giờ ngài dùng Internet để rao giảng Phúc Âm và cũng để chống sự loại trừ ra khỏi xã hội của những bị điếc và bị mù. Ngài tin chắc những người có khuyết tật là “thiên thần của Chúa,” họ có nhiệm vụ dạy cho những người gọi là “bình thường” quyền lực của một “tình yêu không điều kiện” và những giá trị nền tảng như lòng “tự tin, hy vọng, đức tin và bình an nội tâm” để vượt lên những khó khăn của cuộc đời, cha cho biết như trên trang blog của mình: cyrilaxelrod.wordpress.com.
“Chỉ những người hiểu được sự mong manh, giới hạn của mình mới có thể xây dựng được mối tương giao trong tình huynh đệ, tình tương trợ, trong Giáo hội, trong xã hội và làm chứng điều này”, Đức Phanxicô đã tuyên bố như trên trong lần gặp cảm động với 6 000 người mù và câm điếc vào tháng 3-2015 vừa qua. Trong số họ ở hàng đầu là linh mục Cyril, cha quá hạnh phúc được gặp Giáo hoàng thứ ba trong đời mình, Đức Phaolô VI năm 1971 và Đức Bênêđictô XVI năm 2009. “Quan trọng là những người này phải là chứng nhân cho một thái độ mới, mà chúng ta gọi là “văn hóa của gặp gỡ”, Đức Phanxicô nhấn mạnh trong ngày đó, để chống lại với nền “văn hóa loại bỏ”, một nền văn hóa làm băng hoại xã hội đương thời.
Linh mục Cyril Axelrod còn nhớ những giọt nước mắt cảm động của Đức Chân Phước Phaolô VI. Lúc đó cha vừa chịu chức xong và trước khi bị bệnh – hội chứng Usher, bị nốt chấm trong cườm mắt liên quan đến bệnh điếc – đã làm cho cha bị mù luôn. Cha đã dịch câu ban phép lành của Đức Giáo hoàng ra ngôn ngữ dấu hiệu: “Đi và rao giảng tình yêu của Chúa cho người điếc”. Các giọt nước mắt của Đức Giáo hoàng đối với cha là “dấu hiệu điều kỳ lạ của Chúa dành cho tôi, cho sứ mạng cứu chuộc của tôi,” cha thổ lộ trong quyển tiểu sử của mình như trên.
Năm nay linh mục Cyril được 73 tuổi và sống tại Luân Đôn. Cha sinh năm 1942, cha mẹ là người Do Thái-chính thống, cha trở lại đạo công giáo năm 23 tuổi và năm 28 tuổi cha vào cộng đoàn các Linh mục Dòng Chúa Cứu Thế, thực hiện giấc mơ được làm linh mục. Công việc của cha là giúp người điếc, mở cánh cửa giáo dục và hiểu biết cho họ. Cha không bao giờ quay lưng với sứ vụ này! ( Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch Linh mục Cyril Axelrod, người rao giảng Phúc Âm điếc và mù trên Web )
Tin Mừng Thánh Máccô hôm nay, Đức Giêsu thể hiện rất rõ ràng “Văn Hóa của Gặp Gỡ”, khi Người chữa lành người câm điếc giữa dân ngoại. Ngày nay, Linh mục Cyril Axerod đang trung thành tuân theo lời dạy của Đức Giêsu, hội ngộ thường nhật với tha nhân qua phương tiện điện máy tân kỳ, mặc dù vừa bị điếc và mù lòa. “Văn hóa của Gặp Gỡ” đòi hỏi những quy tắc vàng do chính Đức Giêsu ân cần hướng dẫn: vị tha, tiếp cận và hiệp thông.
Vị tha
“Người đem anh ta ra khỏi đám đông.” Gặp gỡ đối thoại luôn cần tách ra khỏi đám đông bầy đàn, hỗn độn, nhiễu nhương, ồn ào, xô bồ và phức tạp, để có thể lắng nghe trung thực và nói ra điều công chính hữu ích. Gặp gỡ giúp đỡ với tình thương mến, thì càng cần tìm đến chốn riêng tư, khiêm tốn, kín đáo và thân mật. Không những quan tâm giúp đỡ anh câm điếc này, Đức Giêsu còn tỏ ra tôn trọng anh, không muốn anh bị đám đông chế giễu xúc phạm, không muốn tạo cơ hội nổi danh, cũng chẳng muốn thiên hạ ngộ nhận Người là thầy thuốc, thầy lang, hay phù thủy. Tất cả chỉ vì vị tha, yêu thương cứu giúp người tật nguyền, vì Người muốn tái tạo con người trở nên tốt lành, sửa chữa những hư hỏng, bệnh hoạn, lệch lạc, khiếm khuyết do tội lỗi, thói hư tật xấu, hoặc do áp lực thói đời dung tục gây nên.
Thoát khỏi đám đông, Đức Giêsu muốn gặp gỡ riêng từng người, từng con chiên hoàn cảnh khó khăn, đau khổ, cô đơn, lạc lõng, bị áp bức hay bị bỏ rơi, tẩy chay. Người chính là Mục Tử nhân lành, dám bỏ lại chín mươi chín con chiên trong đàn, để đi tìm một con chiên lạc. Hoàn toàn xả kỷ, quên mình, chẳng nề quản mệt nhọc, vất vả, chông gai, nguy hiểm, thách đố, Người tìm cho bằng được con chiên lạc, hớn hở vác lên vai đem về.
Bất cứ cuộc gặp gỡ nào không noi gương Đức Giêsu hành động, ứng xử kiểu mẫu, xả kỷ, vị tha thì chỉ dẫn đến thất bại, ngộ nhận và tan vỡ mà thôi. Vì nếu ai cũng khư khư giữ thái độ vị kỷ, vị lợi, kiêu căng, tham lam, thì luôn xảy ra mâu thuẫn, bất đồng, bất khoan dung, không thể nào gần gũi, hòa hợp và hiệp thông.
“Người ích kỷ tránh trách nhiệm, tránh nhọc mệt, tránh hy sinh; họ muốn tạo hạnh phúc, tạo một thiên đàng dành riêng cho họ giữa trần gian, nhưng họ sẽ mất thiên đàng vĩnh viễn.”( Đường Hy Vọng, số 196 )
Tiếp cận
“Người đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi anh ta.” Với quyền năng vô biên, Đức Giêsu chỉ cần phán một lời, thì anh câm điếc được lành bệnh ngay. Nhưng Người không chọn việc làm dễ dàng, đơn giản ấy, mà chịu khó ân cần, gần gũi, tỉ mỉ và tiếp cận, chữa lành cho anh ta. Gặp gỡ, tiếp xúc cụ thể mới có thể hoán cải, biến hóa, tái tạo, tái sinh. Những lời rao giảng dù hoa mỹ, hùng hồn, cao quý, sâu sắc cách mấy, mà thiếu những hành động cụ thể, tiếp cận con chiên đang trầm luân khốn khó, thì vẫn chỉ là mớ lý thuyết suông thiếu sức thuyết phục. “Hỡi anh em là những người con bé nhỏ, chúng ta đừng yêu thương nơi đầu môi chóp lưỡi, nhưng phải yêu thương cách chân thật và bằng việc làm cụ thể.” ( 1Ga 3, 18 ) Thánh Gioan đã chân thành khuyên nhủ các tín hữu Kitô tiên khởi về lời nói phải luôn đi đôi với hành động.
“Trước kia anh em là những người ở xa, nhưng nay trong Đức Giêsu Kitô, nhờ máu Đức Kitô đổ ra, anh em đã trở nên những người ở gần.” ( Ep 2, 13 ) Đức Giêsu đã và đang tiếp cận từng người, từng ngày giờ qua Tin Mừng và Thánh Thể, qua tông truyền và giáo huấn Hội Thánh, qua những Bí tích mầu nhiệm và những lễ nghi, kinh nguyện hằng ngày. Vấn đề là người Kitô hữu có muốn được Người tiếp cận, để được cám hóa, canh tân, tái sinh, tái tạo cả thân xác lẫn tinh thần, hay cứ cố chấp bịt tai, câm lặng, đồng lõa với thế gian bất chính, bất công, tội lỗi và thỏa hiệp với sự dữ để được yên thân?
Hiệp thông
“Ngước mặt lên trời, Người thở dài và bảo: “Ephêta!” Đức Giêsu luôn luôn cầu nguyện trước khi hành động. Người luôn thực hiện theo Thánh Ý Thiên Chúa Cha, chứ không bao giờ theo ý riêng Người. Cầu nguyện là quy hướng mọi sự về Thiên Chúa, tin tưởng, trông cậy, yêu mến, hoàn toàn phó thác và hy vọng vào Thiên Chúa Quan Phòng. Trong niềm tri ân, cảm tạ và ngợi khen Thiên Chúa Cha, Đức Giêsu làm phép lạ cởi trói cho người câm điếc thoát khỏi ngục tù thân xác bệnh tật, để có thể hiệp thông với Thiên Chúa và tha nhân, để có thể nghe Lời Chúa và rao giảng Tin Mừng cho tha nhân.
Nhờ Đức Giêsu nhập thể, cứu chuộc con người khỏi câm điếc với Thiên Chúa và với nhau. Khỏi dửng dưng với Lời Chúa, khỏi vô cảm với tha nhân, khỏi xiềng xích, tường lũy giam cầm của tội lỗi, ma quỷ, thế gian và xác thịt. “Các tín hữu chuyên cần nghe các Tông đồ giảng dạy, luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh và cầu nguyện không ngừng.” ( Cv 2, 42 )
Lạy Chúa Giêsu, xin cứu chúng con khỏi câm điếc tinh thần, để chúng con nghe được Lời Chúa mời gọi hằng ngày, nghe được Thánh ý Chúa, nghe được tiếng nói lương tâm. Cũng như nghe thấy những nhu cầu của những người khó khăn, đau khổ, mất tiếng nói trong xã hội, mà yêu thương, dấn thân hy sinh giúp đỡ. Xin mở miệng chúng con biết tri ân cảm tạ, ngợi khen Chúa, cũng như an ủi, hướng dẫn, hỗ trợ người yếu đuối, cơ quả, nói lên những gì hữu ích cho tha nhân mọi nơi, mọi lúc.
Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ giúp chúng con biết lắng nghe cách trung thực và biết nói lời chân thành, xây dựng, để có thể hiểu biết, yêu thương và chia sẻ mọi sự với người khác trong cuộc sống lưu đầy này. Amen.
32. Chúa Giêsu chữa người câm điếc
Anh chị em thân mến.
Có lần đi trên chiếc xe đò với đoạn đường dài, và thời gian cũng đã lâu, nên xe tìm chỗ nghỉ. Khi xe vừa dừng lại, thì có nhiều người chạy đến bên xe chào mời đủ thứ món hàng. Có một người chậm chạp hơn, nhưng rồi cũng đến bên xe. Anh ta không chào mời món hàng nào, nhưng anh ta cầm nơi tay một chiếc nón đã cũ. Không phải anh ta bán nón, nhưng anh ta dùng chiếc nón để xin những người trên xe, nếu có lòng hảo tâm thì cho một chút ít tiền vào chiếc nón cũ đó. Anh đi từ đầu đến cuối xe, rồi sang bên kia cũng thế. Xe tiếp tục chuyển bánh. Tôi suy nghĩ: dường như những người ngồi trên xe không nhìn thấy, không nghe được những lời van xin, nên họ cũng không có một lời nào với người hành khất. Không phải những người trên xe không sáng mắt, nhưng trong tường hợp này họ không nhìn thấy. Không phải họ bị câm điếc, nhưng trong trường hợp nầy họ không nghe, cũng không nói được lời nào.
Chúng ta vừa chứng kiến một người câm điếc được tháo mở. Chúa Giêsu kéo anh ra khỏi đám đông, sờ vào tai và lưỡi anh. Người còn bảo: “Hãy mở ra” Lập tức lưỡi và tai anh được tháo cởi. Ngài muốn đem anh ra một nơi riêng biệt, không bị những thứ ồn ào khác làm náo động, không bị bao nhiêu người khác che lấp trói buộc. Ngài muốn chỉ có riêng anh ta với Ngài, thì anh ta mới có thể nghe được Lời Ngài phán bảo. Điều quan trọng là anh ta đã chịu bước đi theo Ngài, không một chút cự tuyệt. Nên anh ta đã được chữa lành.
Ngày hôm nay, còn biết bao nhiêu người câm điếc, nhưng họ đành bó tay. Trái lại, có những người, tai vẫn mở, nhưng không nghe gì hết, miệng vẫn mở, vẫn nói rất nhiều, nhưng họ không nói được gì hết. Đó là vì những người đó không nghe được những lời nói với họ khi cần thiết, họ cũng không nói được những lời tốt đẹp với những người chung quanh, họ chỉ biết nói lời khiến người khác phải đau khổ, khó chịu.
Mỗi người trong chúng ta nhìn lại mình xem, hiện giờ mình đang nghe, hay không nghe gì. Còn môi miệng chúng ta đang mở và luôn phát ra âm thanh, nhưng những âm thanh đó có phải là những lời nói thật sự, hay chỉ là những âm thanh rỗng tuếch, hay là những âm thanh mà bao nhiêu người nghe phải bịt tai của họ lại và chạy trốn chúng ta.
Biết bao lần, chúng ta đã để cho những tiếng động của cuộc sống vật chất, những tiếng động của những lời nói êm tai, những lời nịnh hót, tiếng động của lời nói chìu theo sở thích, ý muốn của mình, những tiếng động đó làm ù tai khiến chúng ta không còn nghe được gì nữa hết. Còn những tiếng động của những đồng tiền, qua công việc làm ăn, tiếng động của những bước chân vươn lên cách bất chính và chà đạp kẻ khác. Ngoài ra, âm thanh của những trận cười mãn nguyện, những lời nói say sưa trong chiến thắng, khi thấy người khác thất bại. Tất cả những tiếng động đó, đã làm cho chúng ta trở thành những người điếc. Mặc dù vẫn nghe, nhưng không nghe được những gì Chúa muốn nói qua công việc hằng ngày, qua những người chung quanh. Chính vì không nghe nên chúng ta cũng trở thành một người câm, vì lưỡi đã bị trói buộc bởi lợi nhuận của cuộc sống, bởi danh dự trần gian nầy. Đó là những lúc chúng ta không dám nói sự thật, khi sự thật đó làm cho chúng ta mất đi một chút lợi nhuận nào đó, có thể về tiền bạc, hay về danh dự, hoặc địa vị trong xã hội. Đó là vì sự ích kỷ đã trói buộc con người, trói buộc miệng lưỡi không cho chúng ta nói. Còn những lúc nóng giận, đưa đến sự ngoan cố, thay vì những lời nói tốt đẹp, chúng ta lại thốt ra những lời chua cay gắt gỏng. Chính sự ngoan cố trói buộc miệng lưỡi.
Có những lần Chúa Giêsu muốn tách rời chúng ta ra khỏi đám đông, khỏi những tiếng ồn ào đó, khỏi những trói buộc đó để Ngài chữa cho chúng ta khỏi chứng câm điếc. Chính những lúc trong cuộc sống chúng ta biết lắng nghe và sống thật với những gì mình nghe. Những lúc chúng ta biết nói những lời tốt đẹp, yêu thương từ con tim chân thành, nói những lời động viên an ủi, nói những lời chân thật. Đó là những lúc chúng ta đã để cho Ngài dẫn đi, tách rời khỏi đám đông và phán: “Hãy mở ra”.
Lạy Chúa, xin mở tai con để biết lắng nghe tiếng Chúa trong mọi hoàn cảnh. Xin mở miệng con để con biết nói những lời yêu thương chân thật với anh em.
33. Cái chạm đến của Thiên Chúa
(Suy niệm của Lm. Giuse Nguyễn Cao Luật, OP)
Tai để nghe và miệng lưỡi để ca tụng
Ngày nay, người ta vẫn gặp những đứa trẻ bị giam hãm trong nỗi cô đơn bởi vì chúng bị mù, bị câm, bị điếc ngay từ lúc mới chào đời. Nhiệt tâm và kỹ thuật chuyên môn của các chuyên viên đôi khi cũng đem lại thành công đôi chút là giúp cho những đứa trẻ tật nguyền này biểu lộ một vài cử chỉ, bập bẹ được vài tiếng. Tuy vậy, có những đôi mắt, những đôi tai và miệng lưỡi bị đóng kín: có rất nhiều người, nhiều đôi vợ chồng “không hiểu được nhau”, “không nói với nhau”! Có biết bao “cuộc đối thoại giữa những người điếc” đang diễn ra tại các quốc gia, nơi những nhóm người, những cộng đoàn: người ta không tin nhau, không đón nhận người khác trong nỗi yếu đuối của họ …
Những tình trạng này có thể giúp người tín hữu hiểu được ý nghĩa biểu tượng trong câu chuyện Đức Giêsu chữa lành một người vừa điếc vừa ngọng. Đức Giêsu nhận thấy rằng đám dân được tuyển chọn nay đã trở nên điếc, không nghe được lời giảng của Người, và không lắng nghe lời Người mời gọi thay đổi nếp sống, nên Người du hành sang miền đất thuộc dân ngoại: Tia, rồi Xi-đon và Thập Tỉnh. Đức Giêsu có mặt ở giữa đám dân không có tai để nghe lời Thiên Chúa và không có miệng để ca tụng Người. Họ giống như các ngẫu tượng có mắt có miệng, không nhìn không nói, có mũi có tai, không ngửi không nghe.
Và đây, một minh hoạ cụ thể về đám dân ngoại này: người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Đức Giêsu.
Đức Giêsu bắt đầu làm việc. Hình như việc đặt tay không không đủ. Sự dữ lớn quá. Đức Giêsu kéo riêng người bệnh ra một nơi, đặt ngón tay vào lỗ tai anh và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. Người còn ngước mắt lên trời cầu nguyện, rên một tiếng… Cái ác thật mạnh! Đức Giêsu chiến đấu chống lại nó, không phải là không khó nhọc; nhưng cuối cùng Người đã chiến thắng: tai anh đã mở ra, lưỡi anh hết bị buộc lại.
Phép lạ này vừa là việc chữa lành người bệnh, vừa là một Tin Mừng cho dân ngoại, và cũng là một dấu chỉ quý giá cho Hội Thánh.
Chữa lành người bệnh: Đức Giêsu tái tạo miệng lưỡi và đôi tai của anh, cho chúng hoạt động được. Như thế, Người bày tỏ quyền năng sáng tạo của Người.
Tin Mừng cho dân ngoại: Đức Giêsu ban cho họ, như đã ban cho dân Ít-ra-en, đôi tai để nghe lời Thiên Chúa, và miệng lưỡi để ca tụng Người cách đúng đắn. Tất cả đều được mời gọi hưởng ơn cứu độ.
Dấu chỉ quý giá cho Hội Thánh: cử chỉ lấy nước miếng bôi vào tai, và nhất là lời đọc Ép-pha-ta – Hãy mở ra được nhắc lại mỗi khi cử hành bí tích Thánh Tẩy. Nhân loại vẫn khép kín nơi chính mình, giờ đây được mở ra và tái lập cuộc đối thoại với Thiên Chúa của mình.
Như vậy, Đức Giêsu muốn mọi người trở thành “những người có trách nhiệm”, những người có khả năng nghe và đi vào cuộc đối thoại đem lại ơn cứu độ do Giao Ước thiết lập. Trước những thái độ khép kín nơi chính mình – thái độ của những người giàu có, những người quyền thế, những người kiêu căng, trước những thái độ vô tâm, tự mãn, ích kỷ, Đức Giêsu vẫn luôn nói: “Hãy mở ra”. Hãy mở ra để đón nhận ơn cứu độ đích thực, hãy mở ra để cùng dấn thân với Thiên Chúa …
Hãy mở ra
Người ta biết nhiều đến bản văn này qua từ ngữ “Ép-pha-ta – Hãy mở ra”. Dĩ nhiên chủ đề chính của bản văn này là mở ra, nhưng cần phải hiểu là có nhiều mức độ.
* Đức Giêsu, người chữa lành
Đối với những người cùng thời với Đức Giêsu, tất cả những cử chỉ do thánh Mác-cô thuật lại là những cử chỉ thông thường vẫn gặp thấy nơi những người chữa bệnh: tách riêng bệnh nhân, tiếp xúc thể lý (đặt tay vào tai), thấm nước miếng và bôi lên người bệnh.
Trong một xứ sở thuộc dân ngoại, tức là miền Thập Tỉnh, Đức Giêsu xuất hiện như một người chữa bệnh. Tuy nhiên, dân ngoại nhận ra Đức Giêsu không giống như những người khác: “Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ điếc nghe được và kẻ câm nói được.”
Phép lạ tạo nên hai cuộc cắt đứt:
– Đức Giêsu có những cử chỉ giống như người khác, nhưng tự căn bản, những cử chỉ này mang ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Người thực hiện điều ngôn sứ I-sai-a báo trước (35,5) theo một ý nghĩa mới.
– Phép lạ xảy ra tại một miền đất ngoài lãnh thổ Ít-ra-en. Điều này cho thấy Đức Giêsu muốn mở rộng mặc khải cho toàn thể nhân loại.
Thái độ mở ra của con người
Kẻ vừa điếc vừa ngọng chính là biểu tượng của tình trạng không có thông tin, không có hiệp thông. Anh ta không đón nhận được tiếng nói, và cũng không phát ra được lời nào. Anh ta tựa như một người đã chết, đã bị vùi lấp và giờ đây anh ta gặp Đức Kitô, Đấng là Lời và là Sự Sống.
Đối với người bệnh, phép lạ này là một cuộc sinh ra mới, là một cuộc phục sinh. Anh ta mở ra với sự sống, với thế giới bên ngoài, với những con người đang sống bên cạnh. Nhận định này cũng tương tự như trường hợp người mắc bệnh cùi. Do sự can thiệp, do lời cầu nguyện của Đức Giêsu, sự sống không thể tắt lịm, và nếu sự sống có sự ác bị ngăn lại, thì cũng được khai thông.
Sự tái sinh này xảy ra do cuộc tiếp xúc với con người Đức Giêsu (đụng chạm, nước miếng). Điều này nhấn mạnh đến một kinh nghiệm thiêng liêng. Sinh ra trong sự sống do Thiên Chúa ban không phải là kết quả của cây đũa thần điều khiển từ xa. Phải có một sự hiện diện, một cuộc tiếp xúc. Chính vì vậy, sự nhập thể của Con Thiên Chúa là một yếu tố không thể tách rời của mặc khải. Chính nhờ sự hiện diện của Đức Giêsu mà nhân loại yếu đuối có thể chạm đến và cảm được điều thiêng thánh (Thánh Ép-rem).
Đến với dân ngoại hôm nay
Ngày nay cũng như hôm qua, các Hội Thánh của chúng ta, thân thể của Đức Kitô cũng đang du hành sang các miền đất của dân ngoại. Thay vì Tia, Xi-đon, Thập Tỉnh là những tên gọi mới.
Khắp nơi, những người đang vây quanh chúng ta chẳng có tai để nghe lời Thiên Chúa, chẳng có miệng lưỡi để nói lên lời ca tụng Thiên Chúa.
Hãy nhìn vào đám đông này với niềm hy vọng chắc chắn rằng họ không ở xa ơn cứu độ. Họ chờ đợi Đức Kitô đến trong chúng ta để chạm vào tai họ, và cởi dây đang buộc lưỡi họ. Khi ấy, sẽ có nhiều tiếng nói vang lên để cùng chúng ta ca tụng Thiên Chúa, miễn là chúng ta để cho Thiên Chúa chạm đến, miễn là tai chúng ta mở ra để nghe lời Thiên Chúa, miễn là lưỡi chúng ta đưa ra để đón nhận bánh từ trời xuống.
Vì vậy, hãy mở ra để lắng nghe và đón nhận những giáo huấn Tin Mừng! Hãy mở ra để nói lên lòng tin cùng với tất cả cuộc sống! Hãy mở ra để môi miệng thốt lên lời kinh “Lạy Cha chúng con”. Được như thế, đời sống của chúng ta sẽ trở nên một lời nói sống động, và sẽ hoàn toàn quy hướng về Đức Giêsu Kitô.
Và khi ấy, người khác cũng kinh ngạc mà thốt lên: “Ông ấy làm gì cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ điếc nghe được và kẻ câm nói được.”
Lạy Chúa,
chúng con cảm tạ Chúa cho chúng con được sống
hôm nay và ngày mai
cũng như hôm qua và mỗi ngày
trong ân sủng của Chúa,
trên mặt đất, với bánh ăn và ánh sáng,
với những con người vây quanh.
Chúng con cảm tạ Chúa
vì chúng con đang sống ở đây và lúc này,
và được cảm nhận cả nỗi buồn lẫn niềm vui.
Chúng con cầu xin Chúa
để dù tương lai hay sự chết
cũng không tách rời chúng con khỏi Đức Giêsu Kitô,
khỏi tình yêu của Chúa
đối với con người
cũng như đối với mặt đất.
H.Oosterhuisn
34. Ephata: Hãy mở ra
(Suy niệm của Lm. Nguyễn Hữu Thy)
Nếu chúng ta quan sát kỹ, chúng ta sẽ thấy rất ít chỗ trong Phúc Âm còn lưu truyền lại tiếng Aramäisch, tiếng mẹ đẻ của Ðức Giêsu, như trong bài Phúc Âm hôm nay: “Effata: Hãy mở ra!” Tại sao người ta lại lấy tiếng đó làm quan trọng và lưu truyền lại cho tới ngày nay? Phải chăng người ta còn lưu truyền tiếng đó lại, vì cho rằng nó có một sức mạnh có thể chữa lành các tật bệnh, như thể một tiếng thần chú vậy? Dĩ nhiên là không phải thế!
Cũng như chính Ðức Giêsu đã không đến trong thế gian để chữa lành tất cả mọi bệnh tật một cách cách có hệ thống, Giáo Hội cũng không cho mình có sứ mệnh như một cơ sở nghiên cứu các phương pháp chữa bệnh một cách kỳ lạ. Vì thế, xưa kia khi Ðức Giêsu chữa lành một bệnh nhân tìm đến với Người, là chỉ muốn qua đó nhắc cho con người đến một sự chữa lành khác quan trọng và cần thiết hơn bội phần, một sự chữa lành có liên hệ với sự tương quan giữa con người với nhau và giữa con người với Thiên Chúa. Cũng vì thế Người đã chữa lành người câm và điếc mà Người đã gặp trên đường đi.
Trong cuộc sống xã hội hằng ngày, nhiều người đã từ từ trở nên tư lự ít nói và cuối cùng thành câm luôn, dĩ nhiên không vì bộ phận phát âm của họ bị bệnh, nhưng vì họ phải sống trong một hoàn cảnh bất thuận lợi: họ nói mà không một ai thèm để ý lắng nghe. Ðó là một thứ bệnh câm phát xuất từ thái độ bịt tai giả điếc của những kẻ khác. Bởi vì những người sống bên cạnh tôi chỉ biết có mình họ và họ tự đóng khung trong chính con người của họ, nên mọi cố gắng tìm thông tin đối thoại của tôi trở thành vô ích. Tôi có nói cũng chỉ nói để mình tôi nghe. Tiếng nói của tôi chỉ là tiếng nói trong sa mạc của tình cảm chết, không có tiếng vọng, không có tiếng trả lời! Từ từ tôi trở thành câm, quên mất tiếng nói của loài người. Quả thực đây là một căn bệnh mà các vi khuẩn của nó ít nhiều đang đồn trú trong mỗi người chúng ta.
Quả vậy, thường chỉ do một sự hiểu lầm nho nhỏ, một sự khác biệt ý kiến hay một sự bị làm tổn thương nho nhỏ, bỗng nhiên cả toàn bộ những tương quan và tình nghĩa thân thiết trong cuộc sống chồng vợ, cuộc sống gia đình hay cuộc sống xứ đạo hoàn toàn bị đóng băng, bị tê liệt hay bị sụp đổ. Lý do là vì những người trong cuộc muốn giữ thái độ câm nín và giả điếc, chứ không muốn mở miệng để nói với nhau và mở tai để nghe tiếng nói của nhau nữa, hầu cùng nhau tìm ra nguyên nhân đã gây ra cớ sự và giải tỏa đi những vướng mắc. Hoặc mỗi người đều chỉ muốn bày tỏ quan điểm của mình và khư khư bảo thủ quan điểm đó, chứ không còn muốn kiên nhẫn lắng nghe quan điểm của kẻ khác để tìm ra một dung hòa nào đó!
Nếu thành thật với lương tâm, lắm lúc chúng ta phải tự cảm thấy hổ thẹn với chính mình, bởi vì chúng ta đã không rộng lượng với nhau; bởi vì chúng ta thường chỉ nghĩ đến mình, đến lợi ích tư riêng của mình mà thôi!
Nhưng ai sẽ có thể chữa lành chứng bệnh câm và điếc này của chúng ta? – Xin thưa, không có ai cả! Ðức Giêsu cũng không! Ðức Giêsu chỉ có thể chỉ cho ta con đường dẫn tới sự chữa lành căn bệnh! Người chỉ cho chúng ta cách thức có thể giúp chúng ta tự giải thoát mình khỏi chứng câm và điếc kia: “Effata! Hãy mở ra!” Ðức Giêsu chỉ có thể giúp ta phương pháp: “Effata! Hãy mở ra!” còn chính hành động “mở ra” thì chúng ta phải tự làm lấy. Chúng ta phải tự mở rộng lòng mình ra. Chúng ta phải tự mở rộng sự quảng đại của mình ra. Chúng ta cần phải tự bắc nhịp cầu nối lại với người khác. Chúng ta cần phải tự giải thoát mình khỏi sự ích kỷ hẹp hòi, khỏi sự tự tôn tự đại, và biết can đảm lắng nghe kẻ khác.
Những ai không muốn cố gắng tập cho mình có thói quen biết quan tâm đến ý kiến người khác, thì làm sao họ có thể nghe được tiếng Chúa? Bởi vì tiếng Chúa luôn luôn âm thầm nhỏ nhẹ, đến nỗi rất dễ bị các tiếng nói ồn ào khác xuất phát từ môi trường sống chung quanh hay bởi chính nội tâm bất ổn của chúng ta lấn át đi và không thể nghe được nữa
Nếu chúng ta tìm cách giả điếc làm ngơ trước tiếng Chúa, trước tiếng lương tâm mình, hoặc chúng ta không còn muốn lắng nghe người đồng loại, không muốn giao tiếp với họ nữa, chúng ta sẽ trở thành câm và điếc, chúng ta sẽ trở nên bệnh hoạn và cần phải được chữa lành.
“Effata! Hãy mở ra!” Tất cả chúng ta cần phải mở rộng cửa lòng mình ra cho Thiên Chúa và cho người đồng loại. Chúng ta cần phải giải thoát mình khỏi sự cô lập của chính bản thân và nối lại mọi quan hệ với Thiên Chúa và với những người khác. Ðó là con đường dẫn tới sự chữa lành căn bệnh bất trị câm điếc của chúng ta.
“Lạy Chúa, xin hãy mở lòng và môi con, đề miệng con cao rao lời ngợi khen Chúa! Xin Chúa hãy mở miệng con ra để con ca ngợi Chúa, và xin hãy ban cho con một Thần Khí mới”. Amen.
Các tin khác
.: GIẢNG LỄ MÌNH MÁU THÁNH (21/06/2025) .: CẦN SỰ HIỆP THÔNG HUYNH ĐỆ KHI THAM DỰ TIỆC THÁNH (21/06/2025) .: ĐỨC GIÊSU BẺ BÁNH (21/06/2025) .: HOÁ BÁNH RA NHIỀU HAY BẺ BÁNH (21/06/2025) .: BÍ TÍCH THÁNH THỂ - DẤU CHỈ TÌNH YÊU (21/06/2025) .: TRAO BAN CHÍNH MÌNH (21/06/2025) .: TÌNH YÊU HY SINH TRAO BAN CHÍNH MÌNH (21/06/2025) .: THÁNH THỂ, NGUỒN MẠCH LÒNG THƯƠNG XÓT (21/06/2025) .: LƯƠNG THỰC BAN SỰ SỐNG (21/06/2025) .: BỮA TIỆC THẦN THIÊNG (21/06/2025) .: MÌNH MÁU THÁNH (21/06/2025) .: ĐỂ TƯỞNG NHỚ ĐẾN THẦY (21/06/2025) .: Ý NGHĨA CỦA BÁNH VÀ RƯỢU TRONG BÍ TÍCH THÁNH THỂ (21/06/2025) .: TRAO BAN CHO NGƯỜI (21/06/2025) .: CHÚC TỤNG BẺ RA VÀ TRAO BAN (21/06/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam