Hình thành - Phát triển
Sinh hoạt giáo xứ
Tìm hiểu giáo lý
Xã hội
Đang online: 44
Tổng truy cập: 1452330
ĐỪNG SỢ!
Đừng sợ! – Như Hạ, OP
Thế giới tràn ngập những con người nhát sợ. Đó là điều kiện cho sự dữ sinh sôi nảy nở. Sự dữ càng tăng cường độ khi con người thích tổng quát hóa những thực tại chỉ nhìn thấy từ một góc độ nào đó. Chính vì muốn tránh thảm họa cho nhân loại, Tin mừng đã muốn chúng ta nhìn thấy toàn diện thực tại, nhất là thực tại về Đức Giêsu Kitô, Đấng Cứu thế đã đến trong thế gian.
ƠN CỨU ĐỘ MUÔN DÂN
Tin mừng Marcô hôm nay mở đầu bằng một dòng vắn tắt mô tả bước đi ngoằn ngoèo của Đức Giêsu tới miền Thập tỉnh. “Hành trình này phần lớn qua những lãnh thổ dân ngoại. Có lẽ thánh Marcô chủ ý nói thế để tiên báo trước về sứ mạng Giáo hội giữa chư dân.” (The New Jerome Biblical Commentary 1990: 613) Ngay trong hành trình đã có chiều hướng mở ra, chứ không khép kín trong lãnh thổ Do thái. Người muốn cho mọi người thấy một chiều kích phổ quát và toàn diện của Tin mừng trong cộng đồng nhân loại. Tin mừng không thể đóng khung trong một cái nhìn phiến diện nào. Nhưng càng thấm sâu tinh thần Tin mừng, càng thấy nhiều chiều cạnh mở tung ra thế giới.
Chính vì thế, khi bắt tay vào việc mở mắt cho người mù hôm nay, Đức Giêsu cũng muốn giải thoát mọi người khỏi cảnh tăm tối với những giới hạn vô nghĩa. Quả thực, sau khi chữa cho “một người vừa điếc vừa ngọng,” (Mc 7:32) “Đức Giêsu cấm họ không được kể chuyện đó với ai cả.” (Mc 7:36) Vừa giải thoát anh, Người lại muốn ngăn chặn đám đông muốn tôn vinh mình. Lệnh cấm đó chỉ muốn giúp mọi người vượt quá tầm nhìn bình thường. Hochết dí vào sự kiện trước mắt, không thể đi xa hơn được. Quả thế, khi chứng kiến phép lạ đó, họ tấm tắc: “Ông ấy làm việc gì cũng tốt đẹp cả: ông làm cho kẻ điếc nghe được, và kẻ câm nói được.” (Mc 7:37) Dưới cái nhìn của họ, Đức giêsu chỉ là một ông lang tài gioi. Thế thôi! Một cái nhìn như thế cứ phóng tới chắc chắn sẽ kẹt kinh khủng cho sứ vụ của Chúa. “Có lẽ thánh Marcô muốn nhấn mạnh: Đức Giêsu còn hơn một thầy thuốc chữa bệnh. Căn tính của Người chỉ hoàn toàn được mạc khải trên thập giá và trong ngày phục sinh.” (The New Jerome Biblical Commentary 1990: 613)
Quả thực, trên thập giá, Người mới có thể mạc khải hoàn toàn bản chất đầy lòng thương xót của mình. Nhưng ngay hôm nay mọi người đã chứng kiến một phần lòng thương xót đó. Khi nhìn thấy anh chàng điếc và ngọng đó, Đức Giêsu đã động lòng trắc ẩn b iết chừng nào. Đây là một dấu chỉ về tình cảm đặc biệt Chúa dành cho anh: “Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước mếng mà bôi vào lưỡi anh.” (Mc 7:33) Đó cũng là một cử chỉ đầy ý nghĩa biểu tượng. Chúa muốn tách anh khỏi đám đông tăm tối.
Ngón tay quyền năng trực tiếp giải thoát các chi thể anh khỏi những giới hạn lầm than và đưa anh vào cuộc sống. Tai và lưỡi là những phương tiện cần thiết để trao đổi với mọi người và nhận những nguồn thông tin cần thiết cho cuộc sống. Trước mặt người đời, anh chỉ là con số không, vì thiếu cả những phương tiện căn bản nhất để sống một cuộc sống bình thường. Bởi thế, khi trả lại cho anh khả năng nghe và nói, Đức Giêsu đã dành lại cho anh tất cả quyền làm người. Anh có cả một cơ hội lớn để tiếp tục hòa nhập và lớn lên như mọi người trần thế. Chỉ cần một lời “hãy mở ra!” (Mc 7:34) Đức Giêsu đã khai thông tất cả. Từ đám đông, anh chẳng có gì. Nhưng nhờ quyền năng Thiên Chúa, anh có tất cả khi trở lại đám đông. Anh có tất cả vì anh đã tin vào quyền năng Thiên Chúa. Quả thế, “Thiên Chúa đã chẳng chọn những kẻ nghèo khó trước mặt người đời, để họ trở nên người giàu có đức tin và thừa hưởng vương quốc Người hứa cho những ai yêu mến Người hay sao?” (Gc 2:5)
HẠNH PHÚC ĐÍCH THỰC
Anh thực sự hạnh phúc. Nhưng tại sao anh hạnh phúc như thế? Anh hạnh phúc vì đã cảm nghiệm sâu xa lòng Chúa xót thương. Chúa biến đổi đời anh. Có lẽ không ai hiểu thấu lòng Chúa thương xót bằng anh. Lòng Chúa xót thương là chỗ dựa duy nhất cho người tín hữu. Có kinh nghiệmvề lòng thương xót đó, mới có thể sống hạnh phúc và bình an.
Khi suy gẫm về lòng Chúa thương xót trong thánh vịnh 50, ĐGH Gioan Phaolô II đã coi Thánh vịnh là “một ốc đảo dành cho việc suy gẫm, nơi đó con người có thể khám phá sự dữ đang ẩn núp trong lương tâm và cầu xin Chúa thanh tẩy và tha thứ. con người thì giới hạn và mỏng dòn, nhưng lại có khả năng xấu xa khi gieo rắc sự dữ và bạo lực, ô uế và sai lầm.” (Zenit 30/07/03) Nhân loại thật đáng thương! Họ rơi vào tăm tối. Vì thế không còn nhận ra ánh sáng chiếu tỏa từ lòng Chúa xót thương.
Giữa một thế gian đầy tăm tối như thế, người tín hữu hãy lắng nghe một “sứ điệp hi vọng”: “Thiên chúa có thế ‘hủy bỏ, thanh tẩy’ lỗi lầm của một tâm hồn biết thống hối. Bởi đấy, người tín hữu ý thức mình được Thiên chúa tha thứ. Chính nhờ trung gian là Đức Giêsu, Đấng đã hiến dâng của lễ toàn hảo lên Thiên Chúa.” (ĐGH Gioan Phaolô II: Zenit 30/07/03) Chỉ trên thập giá Đức Giêsu mới có thể mạc khải tất cả sự thật về lòng Chúa xót thương, nguồn hi vọng duy nhất cho toàn thể vũ trụ. Lời ngôn sứ đã loan báo từ xưa về niềm hi vọng này: “Chính Người sẽ đến cứu anh em.” (Is 35:4) Bởi thế, dù bị bao vây tứ bề và đe dọa muôn mặt, người tín hữu vẫn được Chúa khích lệ: “Can đảm lên, đừng sợ!” (Is 35:4) vì “Chúa là thành lũy bảo vệ đời tôi.” (Tv 27:1).
54. Người đạo đức – Lm Gioan Trần Khả.
Thế nào là một người đạo đức? Phần Lời Chúa hôm nay cho chúng ta hình ảnh của người đạo đức thật và người không đạo đức thật. Người đạo đức thật phản chiếu tâm tình và thái độ giống Chúa Kitô. Người không đạo đức thật là những người không phản ảnh trung thực tâm tình và thái độ của Chúa kitô, trái lại họ có những tâm tình sai lầm thiên vị, ganh ghét như những người được thánh Giacôbê tông đồ khuyến cáo trong bài đọc thứ hai. Họ đã chú trọng đón tiếp người giàu có sang trọng, “Mời ngài lên hàng ghế nhất.” và coi thường khinh rẻ người nghèo: “Chú đứng ở đàng kia”, “hoặc chú ngồi tạm dưới sàn nhà.” Đây là thái độ “trọng phú khinh bần” không được chấp nhận trong tinh thần Kitô Giáo. Chính chúng ta nhiều lần cũng mắc phải trong cách cư xử và lời ăn tiếng nói: “Ông tổng thống, ông kỷ sư, ông bác sỹ, bà thị trưởng… Nhưng cái thằng mỹ trắng, cái thằng mỹ đen, cái con mễ… Lời ăn tiếng nói và cung cách xử thế của chúng ta sẽ cho ta thấy mình là người như thế nào.
Một Bài Học
Người Thổ nhĩ Kỳ có câu truyện kể rằng, có một nhà giáo nổi tiếng cả về tài trí và lòng đạo đức. Một hôm ông ra ruộng làm tiếp với vợ và đã quên giờ phải về đi dự bữa tiệc của một người giầu có quý phái mời. Người nhà và các bạn hối thúc ông phải mau chân kẻo trễ. Ông biết rằng mình không còn đủ giờ để về nhà tắm rửa thay quần áo, nên đã quyết định mặc yên bộ đồ đi làm đó và đi thẳng tới nhà của người quý phái kẻo trễ giờ.
Khi tới nơi, các người đầy tớ và người giữ cổng nhất định không cho ông vào, lý do vì quần áo của ông mặc là quần áo quá bình thường của một nông dân, lại thêm lấm bùn. Ông cố gắng phân giải vì vội vã kẻo trễ, và ông nói cho họ biết ông là thày giáo dạy con của ông chủ nhà. Tuy thế họ vẫn không chịu để ông vào, lý do vì chủ nhà ra lệnh không tiếp người ăn vận bê bối. Sau cùng ông đành chịu chạy qua một nhà người quen gần bên để muợn đỡ một bộ đồ lịch sự, áo khoác và ca vát, cùng giày bóng đi vào. Ông trở lại. Và lần này người ta niềm nở tiếp đón ông và mời ông ngồi vào bàn tiệc. Khi thức ăn được đưa lên, ông liền lấy các thức ăn bỏ vào túi áo khoác. Ông bôi các món ăn vào quần áo; đổ rượu vô giầy… Và miệng ông luôn nói lớn: “Ăn đi, áo khoác, quần tây và giầy bóng các ngươi hãy ăn và uống cho no thỏa đi.” Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn đổ xô về ông thày giáo có thái độ khùng điên kỳ cục này. Sau cùng cha con của ông chủ nhà đến hỏi: “Thưa thày tại sao thầy lại làm kỳ cục như vậy? Tại sao thày không ăn uống mà lại bảo áo quần ăn uống cho thỏa thích đi?”
Ông trả lời: “Khi tôi đến vì vội vã từ ngoài ruộng về không kịp thay quần áo, các người giữ cổng và con ăn đầy tớ nhà ông đã từ chối không tiếp đón tôi. Họ nói rằng gia đình ông ra lệnh cho họ chỉ đón tiếp người ăn bận lịch sự, và không tiếp người hành khất. Và họ đã nhất định từ chối không cho tôi vào cửa. Tôi chỉ được tiếp đón sau khi chạy đi mượn bộ đồ này mặc vào. Như thế tôi trộm nghĩ, bộ quần áo, chứ không phải tôi được đón tiếp vào bàn tiệc.”
Đạo Đức Là Trở Nên Giống Chúa
Người đạo đức thật sẽ có tâm tình và cách cư xử giống Chúa Kitô. Lời Kinh nguyện phải có sức biến đổi tâm tình và tấm lòng làm cho chúng ta có tâm tình giốùng như tâm tình của thiên Chúa; và như thế mới là đạo đức thật. Tiên tri Isaiah loan báo rằng: “Thiên Chúa sẽ đến và cứu thoát con người. Khi Ngài đến thì mắt người mù sẽ sáng lên, và tai người điếc sẽ mở ra. Người què sẽ nhẩy nhót như nai, và người câm sẽ nói được. Đồng khô, hoang địa sẽ có suối nưóc chảy và có ao hồ tươi mát. Lần rở các trang phúc âm chúng ta thấy Chúa Kitô dạy chúng ta sống đạo cách rất cụ thể, chứ không chỉ có lý thuyết kinh kệ, hoặc thiêng liêng trừu tượng. Bài phúc âm hôm nay là một điển hình cụ thể. Chúa Giêsu đã không khuyên người câm và điếc đó là hãy nhẫn nại chịu khó chấp nhận Thánh Ý Chúa vì sự tàng tật của anh, và phần thưởng của anh sẽ lớn lao trên Thiên Đàng! Ngài cũng chẳng khuyên người câm và điếc đó hãy dâng cái thân phận hẩm hiu đau khổ và xấu số của anh lên Thiên Chúa. Chúng ta thường nghe những lời khuyên này trên môi miệng nhiều người khi đi thăm viếng bệnh nhân hoặc khi chứng kiến những người tật nguyền, nhưng chúng ta không nghe Chúa Giêâsu nói như thế. Chúa cũng chẳng khuyên anh đi đến đền thờ để đọc kinh xin khấn.Trái lại Ngài đã nhìn lên trời và thở dài một tiếng. Ngài đã cảm thông được sự đau khổ của con người. Và ngài đã cố gắng chữa lành và phục hồi lại vẻ đẹp của tạo vật mà Thiên Chúa đã tạo dựng.
Thực Hành Việc Chữa Lành
Chúa Giêsu đã truyền cho tai và miệng người câm điếc đó được mở ra. Tình trạng câm và điếc đó đã ngăn cách anh với những người chung quanh. Chúa Kitô đã muốn giải phóng cho anh ra khỏi tình trạng cô lập đó. Có lẽ chúng ta tự bào chữa vì mình không là bác sỹ, không có quyền năng chữa lành như Chúa Giêsu. Tuy vậy ta vẫn có thể làm, và thực hiện được nhiều cái cho anh chị em mình. Nhất là khi họ gặp sự khốn khó. Chúng ta có thể giải thoát anh chị em chúng ta bằng nhiều cách. Chúa Kitô muốn mỗi người chúng ta biết cảm thông với những người tàn tật, yếu đau, nghèo khổ. Ngài không chỉ muốn chúng ta cầu nguyện cho họ, nhưng Ngài còn muốn chúng ta đưa bàn tay lên để xoa dịu nỗi đau thương của họ. Mở miệng ra nói những lời an ủi dịu ngọt. Móc túi mình ra hoặc trích qũy gia đình để thực sự chia sẻ cho người nghèo khó những khi cần thiết. Có được như thế chúng ta mới thực sự là những con người đạo đức.
55. Quyền năng Thiên Chúa
(Suy niệm của Tu sĩ Đa minh Đỗ Công Tâm)
Kính thưa cộng đoàn. “Không ai là một hòn đảo”. Đây là lời của một bài hát và có rất nhiều người tâm đắc, như vậy ý muốn nói đến tình liên đớigiữa con người với con người: liên đới bằng những việc làm giúp ích cho nhau, bằng những nâng đỡ, khích lệ, bằng việc chân thành lắng nghe nhau, bằng việc trao cho nhau ánh mắt ,nụ cười… tất cả những điều này đều diễn tả cùng một ý nghĩa: thể hiện tình thương, cho nên khi một người không còn thể hiện được những việc làm hay không biểu lộ được những tâm tình đó, thì họ cảm thấy như bị loại trừ và mặc cảm không còn được yêu thương nữa.
Các bài đọc hôm nay đã mặc khải cho chúng ta Đức Giêsu chính là Đấng Mêsia của Israel đã mong đợi từ lâu, Đức Giêsu đã thực hiện điều mà tiên tri Isaia tiên báo Đấng Mesia sẽ làm, tức là cho người điếc nghe được và người câm nói được, và qua đó cũng mặc khải cho chúng ta về lòng thương xót của Đức Giêsu.
Kính thưa cộng đoàn.Tình cảnh thật bi đát của người câm điếc trong bài Phúc Âm hôm nay chính là ở điểm đó. Anh ta đau khổ biết bao vì không nói được với ai, cũng chẳng nghe được ai nói với mình. Mối quan hệ với tha nhân và vũ trụ như bị cắt đứt có thể nhìn ở một khía cạnh nào đó anh ta bị loại trừ khỏi kiếp sống làm người, bị loại vào hàng những kẻ tội lỗi. Đức Giêsu xuất hiện, Ngài hiểu được tâm trạng, ước vọng và thông cảm với anh.Vì chính Ngài là Người đem đến cho nhân loại một Tin Mừng Tình Thương. Vì thế, Ngài đã chữa cho anh khỏi câm điếc. Qủa là vui mừng biết bao cho anh, vì từ nay anh lại có thể sống trên đời với cái nhìn đầy bình đẳng không còn tự ty mặc cảm nữa, bây giờ anh có thể nghe được những lời dậy dỗ ngọt ngào của Đức Giêsu và anh có thể nói được những lời yêu thương trừu mến cho những người khác.
Bị câm điếc thể lý quả là một nỗi đau và mất mát, phải nói rằng , đau hơn và mất mát hơn rất nhiều khi bị câm và điếc về phần hồn. Thế mà nhiều khi chúng ta lại tự biến mình thành kẻ câm điếc mà chẳng hề quan tâm lo lắng.
Câm điếc khi ta ngụp lặn trong tội lỗi,không còn chịu lắng nghe tiếng Chúa đang nói với ta qua các biến cố trong cuộc sống, qua lương tâm, qua các giáo huấn, qua tha nhân…
Câm điếc khi ta không còn sống đời cảm tạ chúc tụng ngợi khen Thiên Chúa.
Câm điếc khi con tim đã trở nên chai đá không còn biết rung động trước những đau khổ của tha nhân.
Câm điếc khi mỗi người là một ốc đảo, chỉ biết sống cho mình, hoặc tệ hơn nữa khi coi tha nhân là hoả ngục như cái nhìn của J.P.Sartre. Coi tha nhân là hoả ngục chính là cái nhìn đầy bi quan yếm thế, tự cô lập mình để rồi chẳng còn thể nào nhận ra và thể hiện được tình thương. Hãy biết sống quên mình, vị tha như vậy sẽ tạo được sự bình an và hạnh phúc cho nhau, nhưng trước là chính mình được sự bình an và hạnh phúc đó, như lời của Thánh Phanxicô đã nói: vì chính lúc cho đi là khi được lãnh nhận.
Chỉ lắng nghe bằng tai thôi thì chưa đủ mà phải lắng nghe với cả trái tim. Chỉ có trái tim yêu thương, chân thành và quảng đại mới có thể hiểu đầy đủ, hiểu chính xác những thông điệp mà người nói muốn truyền đạt. Hơn nữa, không phải những thông tin nào cũng nên nghe, cần phải chọn lựa những thông tin bổ ích hữu dụng, không gây phương hại làm vẩn đục cho tâm hồn. Cha Mark Link có nói: ” Chúng ta không thể luôn tin vào những gì nghe bằng đôi tai mà còn tin vào những gì nghe bằng con tim của mình”. Vì khi biết lắng nghe là phá đổ được bức tường thành kiến trong tâm trí và tháo cởi được sợi dây trói buộc trong con tim cứng cỏi.Như thế mới nghe được tiếng gọi thổn thức của anh em và tiếng mời gọi của Lời Chúa.
Chuyện kể rằng : Có một vị ẩn sĩ sống trong rừng luôn bị một cô gái lố lăng đến cám dỗ. Có lần người con gái nói với vị ẩn sĩ:
– Thầy không biết yêu ư ? (ý của cô gái này là vừa ngạc nhiên trước sự thanh thản của ẩn sĩ và đồng thời nghi ngờ chế nhạo sự bất bình thường của một người đàn ông !)
– Giờ chưa đến ! vị ẩn sĩ trả lời.
Lần nọ, trong lúc đi khất thực, vị ẩn sĩ phát hiện người con gái hay đến quấy nhiễu mình đã bị cướp và bị đánh đập nằm dở sống dở chết bên dọc đường. Ông bèn dừng chân lại săn sóc cho cô ta, cuối cùng vị ẩn sĩ bế cô ta về thành phố điều trị. Lúc đó vị ẩn sĩ mới nói với cô gái:
– Bây giờ đã đến giờ, giờ của lòng thương xót !
Vâng, vị ẩn sĩ này đã lắng nghe bằng cả con tim và nói với cả tấm lòng cao thượng qua việc làm đầy yêu thương và bác ái.
Qua bài Tin Mừng, Chúa muốn gởi đến chúng ta sứ điệp: Hãy luôn sống đời sống hiệp thông, vì tất cả là hồng ân, hiệp thông với Chúa,hiệp thông với tha nhân …. Tôi đã nhận lãnh bằng tình thương thì tôi cũng phải cho đi bằng tình thương. Mỗi người Kitô hữu chúng ta phải là chứng tá của Tin Mừng Tình Thương theo gương mẫu của Đức Kitô. Tin Mừng Tình Thương ấy phải được thể hiện bằng những việc làm cụ thể đượm tình bác ái yêu thương.
Chúng ta cũng cầu xin Chúa chữa lành bệnh câm điếc nơi tâm hồn chúng ta, và nhất là biết lắng nghe bằng cả con tim, để rồi biết nói lên bằng những việc làm hữu ích. Lạy Chúa, xin cho tim chúng con cũng được hoà nhịp cùng trái tim Chúa và cả cuộc đời chúng con trong tay Chúa, để chúng ta trở thành những khí cụ và được sống trong tình hiệp nhất của tình thương Chúa.
56. Hãy mở ra! – Lm. Giuse Nguyễn Hữu An.
Trang nhất tờ Tuổi Trẻ số ra ngày thứ hai, 13 tháng 8 năm 2012 có bài: “Cởi trói cho dân”.
Tác giả dùng chữ “Cởi trói” để nói về quyết định trả lại hàng ngàn hecta đất cho nông dân. Đã có một vài tỉnh thi hành quyết định này. Hàng ngàn hộ dân vui mừng và biết chắc mình sẽ thoát nghèo, thoát đói, vì từ nay có ruộng đất để cày cấy. Chuyện chỉ đơn giản như vậy nhưng người dân đã phải chịu bị “trói” hàng mấy chục năm qua.
Ông Lê Minh Hiệp (ấp Nhơn Trị, xã Nhơn Thạnh Trung, TP Tân An, Long An) là một trong hàng ngàn hộ vừa được tỉnh trả đất trồng lúa. Ông nói 10 năm bị “treo” đất, cuộc sống gia đình ông như bị trói chân trói tay. Sáng 12.8, gặp vợ chồng ông Hiệp đang tất bật làm đất chuẩn bị gieo sạ vụ ba, ông bảo đến bây giờ mới an tâm đầu tư sản xuất lúa để năng suất cao hơn, tích lũy mua thêm ruộng. (x. “Tôi như người được cởi trói, thoải mái lắm”, tuoitre.vn, ngày 13.8.2012). Hy vọng người dân Việt Nam còn được “cởi trói” nhiều thứ khác nữa.
Trang Tin mừng hôm nay kể câu chuyện, Chúa Giêsu chữa lành một người câm điếc.
Chúa phán: “Epphata” nghĩa là “Hãy mở ra”. Lập tức lỗ tai điếc anh mở ra nghe được rõ ràng, lưỡi như bị một sợi dây trói buộc nay được tháo cỡi nên anh nói rành mạch. Chúa “cởi trói” cho tai và lưỡi của bệnh nhân nên anh ta nghe và nói được. Dân chúng ca tụng: “Ngài làm được mọi sự tốt đẹp. Ngài làm cho người điếc được nghe, người câm được nói”.
Lời thán phục đó vang vọng lại lời Ngôn sứ Isaia: “Đấng Thiên Sai sắp đến cứu thoát anh em. Lúc đó mắt người mù sẽ mở ra, tai người điếc sẽ nghe được. Lúc đó, chân người què sẽ nhảy như nai và lưỡi người câm sẽ nói sõi sàng” (Is 35,3-7). Dân chúng nhận ra Đấng Thiên Sai đã đến và Ngài đang thực hiện lời tiên tri Isaia trước mắt họ. Giữa đám đông chứng kiến phép lạ lại có những người giả điếc, giả câm trước Lời Chúa. Họ cố chấp không đón nhận sự thật. Đó là những người Pharisiêu: “Họ có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe!”. Họ đang điếc trước công lý, câm trước sự thật, mù trước phép lạ đang diễn ra. Họ cần được mở tai, mở mắt, mở miệng lưỡi để đón nhận Lời Chúa, để tin vào Ngài.
Phép lạ chú trọng đến sự kiện mở tai để anh ta có thể nghe Lời Chúa, cởi trói cái lưỡi để anh có thể tuyên xưng đức tin vào Chúa Giêsu. Như vậy, theo Máccô, phép lạ Chúa chữa người câm điếc mang ý nghĩa sâu xa, đó là chữa lành bệnh câm điếc thiêng liêng.
Lưỡi và tai là hai cơ quan truyền thông của con người. Nghe và nói là hai cánh cửa. Nói là cánh cửa mở tâm hồn mình ra thông giao với mọi người. Nghe là cánh cửa mở ra đón nhận thông tin từ thế giới bên ngoài. Không nghe không nói cũng giống như đóng kín cánh cửa cảm thông. Mình không hiểu người mà người cũng không hiểu mình.
Con người sống với nhau trong tương quan hiệp thông. Hàng ngày dùng ngôn ngữ để chia sẻ với nhau. Nhờ lời nói chúng ta có thể diễn tả được suy tư, cảm xúc tâm tư trong lòng. Nhờ lắng nghe chúng ta cảm thông tâm sự của người khác. Từ đó hình thành một cuộc đối thoại, kiến tạo một sự hiệp thông với nhau, cuộc sống sẽ phong phú hơn.
Có dịp đến thăm các trường khuyết tật, cảm thông với những người câm điếc, chúng ta mới thấy quý cái tai và cái miệng của mình. Lúc ấy chúng ta sẽ nhận được đó chính là ân huệ và là một quà tặng lớn lao Thiên Chúa ban.
Nhiều người không câm điếc về thể lý nhưng lại câm điếc tinh thần, câm điếc tâm linh.
Thế giới hôm nay thiếu cảm thông và đối thoại vì có nhiều người bị câm điếc về mặt tinh thần. Bệnh này làm người ta thành những ốc đảo, chẳng có gì để cho, chẳng có gì để nhận.
Người ta bị câm điếc tinh thần khi tự đánh mất khả năng lắng nghe những người xung quanh mình, không còn lắng nghe tiếng nói của lương tâm để làm lành lánh dữ.
Người ta bị câm điếc tinh thần khi đóng lòng mình lại, không còn nghe nỗi đau của những người khốn khổ.
Người ta bị câm điếc tâm linh khi không nghe tiếng Chúa để nói những lời sự thật, lời yêu thương lời hòa giải. Nhiều lúc người ta chỉ nói những lời độc hại, gây chia rẽ và đau khổ cho nhau.
Hãy mở tai ra để lắng nghe Lời Chúa, lời anh em. Đừng “Nghe tai này lọt qua tai khác”, đừng nghe “như nước đổ lá khoai”.
Hãy mở miệng lưỡi ra để nói Lời Chúa,lời yêu thương đem lại niềm vui hạnh phúc.
Hãy mở trái tim để lắng nghe những nỗi niềm và đau khổ của những người xung quanh.
Mỗi khi tham dự thánh lễ chúng ta đều thực hiện một cử chỉ rất quen thuộc. Sau khi nghe bài Phúc Âm, chúng ta đọc: “Lạy Chúa vinh danh Chúa”, và làm Dấu Thánh Giá trên trán, trên môi, trên ngực. Đó như là lời cầu nguyện: Lạy Chúa, xin hãy mở trí khôn con, xin mở miệng lưỡi con, xin mở trái tim con, để con được hiểu, để con cảm nhận, để con có thể nói lời của Chúa.
Mỗi lần làm Dấu Thánh Giá nhân Danh Ba Ngôi Thiên Chúa, xin Chúa cho chúng con biết mở trí, mở lòng, mở trái tim với niềm tin yêu.
Xin Chúa biến đổi tâm hồn chúng con, xin cho chúng con giống Chúa trong lời nói và việc làm.
Xin cho cuộc sống chúng con nên dấu chỉ yêu thương của Chúa giữa lòng đời hôm nay. Amen.
57. Hãy để Chúa chạm đến ta – Lm. Vũ Xuân Hạnh
Mới ngày nào người bạn trẻ ấy đã từng là một cậu giúp lễ, đến chào tôi và báo tin, em đã đậu đại học mỹ thuật… Thấm thoát em đã ra trường. Lần này đến thăm tôi, cùng với việc báo tin mình đã tốt nghiệp, em còn tặng tôi một bức tranh. “Thưa cha, con đã vẽ nhiều tranh. Nhưng đây là bức tranh con ưng ý nhất từ trước tới nay, con tặng cha”, em nói như thế trong khi chìa bức tranh cho tôi. Nhìn bức tranh của em, tôi chẳng hiểu gì hết. Thú thật, đối với em, bức tranh là kiệt tác của chính mình, là vẻ đẹp, là ngôn ngữ nội tâm của chính em, nhưng tôi chẳng thấy gì cả, chẳng mường tượng được chút nào. Tôi chỉ hiểu phần nào khi được em giải thích mà thôi. Dù cám ơn em vì em yêu quý tôi, vì tấm lòng em dành cho tôi, nhưng tôi thấy trước thế giới nghệ thuật mà em đang theo đuổi, tôi là một kẻ vừa câm, vừa điếc.
Nói đến câm và điếc, thói thường, người ta vẫn hiểu đó là tình trạng tật nguyền của lưỡi và tai: lưỡi không thể nói và tai không thể nghe. Tình trạng bất hạnh ấy dễ làm người ta mặc cảm. Không nói được và cũng chẳng nghe được, tự thân đã khiến người bị tật khó hiểu thế giới bên ngoài, và thế giới bên ngoài cũng khó hiểu anh chị em bị tật ấy. Bởi thế, điều mà anh chị em cần nơi những người lành mạnh là thái độ thông cảm, tôn trọng và yêu thương. Hôm nay, Tin Mừng thánh Marcô cho biết, Chúa Giêsu chữa lành một người câm và điếc. Dù hành động chữa lành này mang nhiều ý nghĩa, thì bên cạnh những ý nghĩa đó, người ta không thể không nói tới lòng thương yêu mà Chúa dành cho người bị tật.
Dù vậy, bạn có bao giờ nghĩ rằng, sự điếc câm thể lý của một ai đó chưa phải là vấn đề cần nhất để ta phải ưu tiên đề cập đến? Đúng là bất hạnh nào cũng đáng thương, nhưng nếu chỉ dừng lại để nói đến sự điếc câm thể lý thì thật là thiếu sót. Chúa Giêsu, một khi chữa lành người bị tật, Người đâu chỉ nhắm đến sự chữa lành để bày tỏ lòng yêu thương mà thôi. Điều quan trọng ẩn trong những phép lạ, đó là Chúa Giêsu chứng tỏ mình là Đấng thiên sai, quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa được biểu lộ, hay trong chính bài tường thuật hôm nay, từ ngữ mà thánh Marcô sử dụng: “mở ra”, “hết buộc lại”, cho thấy Chúa Giêsu không chỉ chữa lành những gì thuộc thể lý, nhưng còn có quyền cầm buộc và tháo cởi vận mạng đời đời của nhân loại….
Nhìn bức tranh tôi không hiểu gì hết trong câu chuyện bên trên, làm cho tôi chợt nhận ra, dù mắt tôi vẫn xem thấy, tai tôi vẫn nghe, lưỡi tôi rất bình thường, thì câm điếc không dừng lại ở thể lý, mà còn là nỗi câm và điếc thuộc thế giới tinh thần. Chắc bạn đồng ý với tôi, sống giữa cuộc đời này, không chỉ là nghệ thuật hay mỹ thuật, bạn và tôi còn bị câm, bị điếc trước rất nhiều vấn đề, rất nhiều lãnh vực: là một linh mục, chưa bao giờ tham dự một lớp y khoa nào, làm sao tôi có thể chẩn đoán bệnh. Cũng thế, một bác sĩ dù giỏi đến đâu, vẫn không bao giờ làm được những việc hay sống những điều thuộc về thế giới của linh mục… Mỗi người có những chọn lựa cho riêng mình. Chọn lựa để phục vụ con người trong lãnh vực nào, người ta chỉ có thể từng trải trong lãnh vực của mình mà thôi. Chuyện câm và điếc ấy cũng bình thường đấy thôi.
Nhưng không phải mọi nỗi câm điếc thuộc thế giới tinh thần đều trở nên bình thường. Có những nỗi câm và điếc đáng tội. Càng tệ hại hơn khi chính ta bịt tai, ngậm miệng để tự mình trở nên kẻ câm và điếc. Đó là nỗi câm điếc của một người không bao giờ biết yêu mến, học hỏi và cố gắng sống Lời Chúa. Đối với họ, giáo lý là chuyện xa vời, thực hành nhân đức là điều vô ích, đời sống đạo đức là không cần thiết, Thiên Chúa là viễn vong, chỉ có những gì cảm nhận bằng giác quan, những gì thuộc thế giới thực nghiệm mới xác thực. Đó là nỗi câm điếc của một người không bao giờ biết đến anh em đồng loại, ngược lại chỉ sống ích kỷ cho riêng bản thân. Đó là nỗi câm điếc của một người làm mọi cách để tiến thân trong cuộc đời, miên mang trong sự ham hố tiền của, và danh vọng. Đó là những lời cay nghiệt phun ra để chửi bới, nguyền rủa anh chị em mình. Đó cũng là tình trạng của ai ham hố dục vọng thấp hèn và để mình chìm trong sự khát khao bất chính, nếu không muốn nói là tội lỗi. Vì thế, nỗi câm điếc chính là thái độ cố tâm ở lỳ trong tội, cố tâm ở lỳ trong nỗi chết của linh hồn. Do đó dù điếc câm thể xác, hay tinh thần đều có thể coi là bất hạnh. Nhưng nỗi câm điếc của linh hồn không chỉ bất hạnh, mà còn gây nguy hiểm. Cái câm, cái điếc ấy nguy hiểm vì nó cản lối ta hướng về linh thánh, hướng về Thiên Chúa, Đấng là cội là nguồn của ta, cản lối hướng về ơn cứu độ mà Người rộng ban cho ta. Nguy hiểm vì lòng ta thiếu ơn thánh, Thiên Chúa trở thành xa lạ, linh hồn ta nên chốn hoang tàn và là môi trường xấu làm phát sinh nhiều dịch bệnh: cứng cỏi, kiêu căng, gian tham, ganh tị, ngông cuồng…
Quả là nguy hiểm không cùng, nhưng sự điếc câm của linh hồn không phải là vô phương chữa trị. Chỉ cần bạn và tôi mềm lòng chứ đừng cứng cỏi, ta sẽ dễ nhận ra con người thật của mình: biết bao nhiêu gai gốc cần gọt giũa; biết bao nhiêu thói xấu cần chữa trị; biết bao nhiêu đam mê hạ cấp, tư tưởng không lành mạnh, hành động sai quấy cần loại bỏ. Biết khiêm nhu để nhận ra như thế là bước đầu tiên để từ đó, ta có thể phá bỏ dần tình trạng điếc câm của linh hồn mình. Và chính khi biết mình như thế, ta sẽ đến với Chúa để Chúa chạm đến bản thân ta, chạm đến cuộc đời ta. Người bị câm điếc trong bài Tin Mừng đã không làm gì khác hơn là để Chúa chạm đến mình, nhờ đó anh được thoát khỏi tình trạng câm điếc. Cũng vậy, ta hãy đến với Chúa, hãy thực tâm tôn thờ Chúa, hãy chăm lo cho đời sống cầu nguyện của mình, hãy vâng nghe Lời Chúa dạy và mau mau thực hành Lời của Người trong suốt cuộc đời mình… Chắc chắn khi ta đến với Chúa bằng một tấm lòng thành của người con yêu mến Cha như thế, Chúa sẽ chạm đến linh hồn ta, Người sẽ biến đổi ta, và ta sẽ sớm lành mạnh. Lịch sử Giáo Hội đã chẳng để lại biết bao nhiêu tấm gương của nhiều vị thánh thoát khỏi tình trạng câm điếc, đui mù và trở thành thánh nhân nhờ để Chúa chạm vào cuộc đời, chạm vào linh hồn mình đó sao. Đó là tấm gương cao đẹp của thánh Augustinô; của thánh Phanxicô Asisi; của cha Charles de Foucauld…
Bạn và tôi hãy nhớ một điều rất chắn chắn: Chỉ sợ mình bất trung với Chúa, chứ không bao giờ sợ Chúa bỏ ta.
Các tin khác
.: GIẢNG LỄ MÌNH MÁU THÁNH (21/06/2025) .: CẦN SỰ HIỆP THÔNG HUYNH ĐỆ KHI THAM DỰ TIỆC THÁNH (21/06/2025) .: ĐỨC GIÊSU BẺ BÁNH (21/06/2025) .: HOÁ BÁNH RA NHIỀU HAY BẺ BÁNH (21/06/2025) .: BÍ TÍCH THÁNH THỂ - DẤU CHỈ TÌNH YÊU (21/06/2025) .: TRAO BAN CHÍNH MÌNH (21/06/2025) .: TÌNH YÊU HY SINH TRAO BAN CHÍNH MÌNH (21/06/2025) .: THÁNH THỂ, NGUỒN MẠCH LÒNG THƯƠNG XÓT (21/06/2025) .: LƯƠNG THỰC BAN SỰ SỐNG (21/06/2025) .: BỮA TIỆC THẦN THIÊNG (21/06/2025) .: MÌNH MÁU THÁNH (21/06/2025) .: ĐỂ TƯỞNG NHỚ ĐẾN THẦY (21/06/2025) .: Ý NGHĨA CỦA BÁNH VÀ RƯỢU TRONG BÍ TÍCH THÁNH THỂ (21/06/2025) .: TRAO BAN CHO NGƯỜI (21/06/2025) .: CHÚC TỤNG BẺ RA VÀ TRAO BAN (21/06/2025)
Mục lục Lưu trữ
- Văn Kiện Giáo Hội
- Giáo Hội Công Giáo VN
- Tin Ngắn Giáo Hội
- Tài Liệu Nghiên Cứu
- Tủ Sách Giáo Lý
- Phụng Vụ
- Mục Vụ
- Truyền Giáo
- Suy Niệm Lời Chúa
- Lời Sống
- Gợi Ý Giảng Lễ
- Hạnh Các Thánh
- Sống Đạo Giữa Đời
-
Cầu Nguyện & Suy Niệm
- Cầu Nguyện
- Suy Niệm
- Cầu Nguyện Là Gì?
- Cầu Nguyện Từ Mọi Sự Vật
- Suy Niệm Đời Chúa
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm, (Mùa Vọng -> CNTN) - Năm A
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Chay
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A - Mùa Phục Sinh
- Mỗi Ngày Năm Phút Suy Niệm - Mùa Chay, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa - Tuần Thánh - Phục Sinh, C
- Năm Phút Suy Niệm Lời Chúa Mỗi Tuần Thường Niên C
- Năm Phút Suy Niệm, Năm B (2011-12)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm C (2012-13)
- Năm Phút Suy Niệm, Năm A (2013-14)
- Cầu Nguyện Chung
- Suy Tư Và Thư Giãn
- Thánh Ca Việt Nam
- Phúc Âm Nhật Ký
- Thơ
- Electronic Books (Ebooks)
- Vatican
- Liên HĐGM Á châu
- Đài Phát thanh Chân lý Á châu - Chương trình Việt ngữ
- Giáo phận Bà Rịa
- Giáo phận Ban Mê Thuột
- Giáo phận Bắc Ninh
- Giáo phận Bùi Chu
- Giáo phận Cần Thơ
- Giáo phận Đà Lạt
- Giáo phận Đà Nẵng
- Tổng Giáo phận Hà Nội
- Giáo phận Hải Phòng
- Tổng Giáo phận Huế
- Giáo phận Hưng Hóa
- Giáo phận Kon Tum
- Giáo phận Lạng Sơn
- Giáo phận Long Xuyên
- Giáo phận Mỹ Tho
- Giáo phận Nha Trang
- Giáo phận Phan Thiết
- Giáo phận Phát Diệm
- Giáo phận Phú Cường
- Giáo phận Qui Nhơn
- Giáo phận Thái Bình
- Giáo phận Thanh Hóa
- Tổng Giáo phận TP HCM
- Giáo phận Vinh
- Giáo phận Vĩnh Long
- Giáo phận Xuân Lộc
- Ủy ban BAXH-Caritas Việt Nam
- Ủy ban Công lý và Hòa bình
- Ủy ban Giáo dục Công giáo
- Ủy ban Giáo lý Đức tin
- Ủy ban Kinh Thánh
- Ủy ban Mục vụ Di dân
- Ủy ban Mục vụ Gia đình
- Ủy ban Nghệ Thuật Thánh
- Liên hiệp Bề trên Thượng cấp Việt Nam