Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 48

Tổng truy cập: 1743760

Trong Yêu Thương Mọi Sự Đều Có Thể

Cập nhật : 08-05-2010
 

TRONG THƯƠNG YÊU MỌI SỰ ĐỀU CÓ THỂ

* Đau Khổ Nảy Chồi Thương Yêu

Chị đẹp, cái đẹp khỏe khoắn của phụ nữ xứ Hà Đông. Người ta thường nói “dữ như sư tử Hà Đông”! Ấy vậy mà chị hiền. Có lẽ hiền nên chị mới khổ chăng?
Hai mươi năm trước, chị là một y sỹ, có một mái gia đình với một đứa con ngoan. Một chuyến xa nhà vô tình khiến chị mất chồng bởi chính tay cô bạn mà chị thương yêu như em gái.
Không oán hận, không thét gào như sư tử Hà đông, không muốn gây khó cho chồng, chị lặng lẽ dắt con đi. Với hai bàn tay trắng, chị trôi giạt vào miền Nam, nơi hoàn toàn lạ xa với chị.
Nơi xứ lạ quê người, chị phải bươn chải, làm đủ nghề để sống và nuôi con, từ làm thuê, tới làm hợp đồng cho một công ty. Công ty giải thể, không còn đất sống nơi thành phố, người đàn bà bất hạnh trôi giạt mãi về vùng Bảo Lộc - Lâm Đồng hoang vắng.
Dựng chòi bên sườn dốc, đi cuốc đất nhặt cỏ nuôi con. Cái vốn y sĩ đủ để chị giúp đỡ bọn trẻ thò lò mũi xanh quanh xóm giềng nghèo khó, và giúp chị nhận được lòng yêu thương chân tình từ những người dân quê chân chất, trong đó có một số bà con đạo Công Giáo ở xã Đại Lào, Bảo Lộc heo hút.
Vậy mà hơn hai mươi năm cũng đã trôi qua. Đứa con nhỏ năm nào đã học xong đại học. Chị vẫn vò võ một mình. Có nhiều điều bất ngờ về người đàn bà đơn thân ấy.

* Yêu Thương Trở Thành Sức Mạnh

Tiễn con vào đại học, chị xin được một chân bảo mẫu cho một cơ sở từ thiện ở Lâm Đồng. Mái ấm này nuôi dưỡng những đứa trẻ con khốn khổ của cõi đời: bại não, mồ côi, bệnh đao, khuyết tật. Đã từng làm mẹ, nhìn những trẻ thơ vô tội mồ côi khuyết tật, lòng người mẹ thấy xót xa. Mỗi khi thấy chúng đau, chúng khóc, người đàn bà ấy thường ngước mắt hướng lên đỉnh núi mờ sương, cầu xin ông trời hãy xót thương lũ trẻ. Chị không biết về Thiên Chúa, cho tới khi ở cái xóm nhỏ hút heo ấy có vài ba gia đình Công Giáo tới định cư. Chị bỗng lơ mơ hiểu rằng ông trời ấy, hình như là Thiên Chúa của người Công Giáo.
Trở lại cơ sở từ thiện nọ, chị thấy có nhiều điều…không được bình thường. Đó chưa hẳn là mái ấm nuôi dưỡng chăm sóc những em cô nhi khuyết tật mà động cơ duy nhất chỉ vì tình yêu thương nhân loại. Dường như có một “bóng ma” nào đó núp dưới danh nghĩa từ thiện ? Họ lụm nhặt, tìm kiếm những đứa trẻ thống khổ về, không hẳn vì thương xót. Có những đứa trẻ bị mang đi bán lấy mấy chục triệu đồng, và trẻ bị mang đi biệt tích biệt tăm, như chưa từng hiện hữu.
Có những em ngắc ngoải vì đói khát và bệnh tật, thương chúng, chị lặn lội vào trại cùi xin thuốc các bà sơ. Chị bòn nhặt từng ngọn rau dền lo cho đám nhỏ.

Ban đầu, chị thầm nghĩ mình xa xứ lạc loài, thấp cổ bé họng chỉ biết yêu thương âm thầm phục vụ thôi, chứ chẳng mong làm được cuộc “cách mạng” nào giúp cải thiện đời sống cho những trẻ em thống khổ trong mái ấm đó.

Nhưng cái ác lấn tới quá. Nhìn những trẻ thiếu áo thiếu cơm, lạnh lẽo nằm ngay sát cửa nhà vệ sinh không có chăn đắp cho êm ấm, người đàn bà bỗng “nổi giận”! Sự nổi giận của trái tim người mẹ. Có lẽ nhờ ánh sáng Thánh Linh soi đường dẫn lối cho chị, nhờ sức mạnh của Đấng Phục Sinh thúc đẩy chị, nên một ngày kia, chị bỗng dũng mãnh ngẩng đầu lên, đòi quyền sống tối thiểu cho hơn ba mươi đứa trẻ.
  Ông trời nhân hậu và bao dung. Trời cao có mắt! Từ đầu mối người đàn bà nghèo hèn ấy, người ta phanh phui ra những tội ác tày trời: bán trẻ con, ăn hớt tiền mà những tấm lòng vàng dành cho trẻ nhỏ, buôn bán quân trang trái phép. Ôi toàn những chuyện động trời, quá sức hình dung của người đàn bà xóm núi. Những kẻ làm ác phải nhận những hình phạt tương xứng với những gì họ đã gây ra. Chị cảm thấy thanh thản. Nhưng cũng tứ đó chị trở thành tâm điểm cho sự báo thù của những kẻ là điều xấu. Những đòn đe dọa được tung ra, nhưng cái xóm núi lơ thơ với vài ba nóc nhà bà con giáo dân lại thành tường lũy chở che cho chị.

Ngày những tình nguyện viên của nhóm cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa nhà thờ Chí Hòa tới thăm chị, chúng tôi gặp một hình ảnh đẹp vô cùng. Nhà chị thành nơi cưu mang những em xa quê miền Quảng Ngãi tới làm thuê làm mướn. Biết công việc chúng tôi làm là đi tìm tư liệu viết về vấn đề bảo vệ sự sống ở Lâm Đồng, chị dắt chúng tôi đi quanh xóm gặp những bà con Công Giáo. Người cho mượn xe, kẻ cho mượn áo, người lại tận tụy chỉ đường. Loạt bài về vấn đề thai nhi và Nghĩa Trang Tín Thác, một điểm son của tấm lòng xót thương con người mà nhóm cầu nguyện nhà thờ Chí Hòa, đứng đầu là cha lãng tử, góp công góp của những ngày đầu thành lập, được công khai 4 kỳ trên báo Người Lao Động, có phần góp sức âm thầm của chị... Hỏi chị về những hiểm nguy, chị cười: “Ở hiền gặp lành thôi. Tôi tin ông trời không phụ người…” Nụ cười của chị thật khả ái. Cách sống của chị đúng danh là Kitô hữu!

  • Phúc Cho Người Biết Xót Thương

 
Cuộc đời luôn có những bất ngờ. Xóm núi nhỏ hôm xưa bỗng đâu mọc lên một cái xí nghiệp. Căn nhà nhỏ của chị buộc phải di dời. Chị vẫn thi thoảng chịu những đe dọa từ bọn người dấu mặt.

Lo lắng bối rối, chị chưa biết tính sao. Chúa không bỏ rơi chị trong nỗi cô đơn sợ hãi. Quyền năng và lòng thương xót Chúa thật lạ lùng. Chúa để chị gặp gỡ gia đình cậu thanh niên Xương Thuỷ Tinh, một thành viên của nhóm cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa nhà thờ Chí Hòa, một chứng nhân sống động của Lòng Thương Xót Chúa.

Gia đình Xương Thủy Tinh hớn hở đón chị. Có sao đâu? Chúa yêu thương mọi phận con người, không có sự ngăn cách.

Họ đưa chị đi dự thánh lễ kính Lòng Thương Xót Chúa, gặp cha Lãng tử và nhóm áo xanh, cha động viên và truyền lửa tin yêu cho bầy con cái. Họ thu xếp để chị thành cư dân xóm bãi rác với gia đình Xương Thuỷ Tinh. Họ nhờ bạn bè kiếm việc làm giúp chị.

Đang lúc sự việc tiến triển như thế, mẹ chị ngoài Bắc qua đời. Gia đình Xương Thủy Tinh lại lo toan để chị về quê làm tròn chữ hiếu.

Trong yêu thương, mọi sự đều có thể. Thời gian tới trở lại Sài Gòn, chị sẽ nhận được yêu thương chở che trong vòng tay của những anh chị em cộng đoàn Lòng Thương Xót Chúa. Cuộc đời và cách sống của chị minh chứng cho Lời Chúa dạy “Phúc cho ai biết thương xót, thì sẽ được Thiên Chúa xót thương”. Chị đã biết xót thương những em cô nhi khuyết tật. Lòng xót thương thúc đẩy chị đi đến cùng để tìm sự công bằng cho những mảnh đời thống khổ này, cho dù chị bị trù dập đe dọa tư bề. Chúa đã xót thương và cứu giúp chị. Mặc dù trên danh nghĩa chị chưa là người có đạo, nhưng cách sống của chị đúng thật là Sống Đạo. “Chất Đạo” đó còn đậm đặc hơn cả những người vốn luôn tự hào và xưng mình là người có đạo, là chiến sĩ của lòng xót thương, nhưng thực tế cách sống, cách ứng xử với tha nhân, với bà con giáo dân còn xa với Đạo, chẳng thấy bóng dáng lòng thương xót Chúa đâu cả! Chỉ trong yêu thương thì mọi sự mới có thể, còn trong tranh giành, ganh tỵ, bè phái, tranh chấp, tranh hơn tranh thua, loại trừ nhau, mưu lợi, mua danh thì làm gì có lòng xót thương. Mà không có lòng xót thương thì lấy gì để loan truyền lòng thương xót ?

T.Hương
Bãi Rác Đông Thạnh, Mùa Phục Sinh 2010

 
Nguồn : gxnl 

home Mục lục Lưu trữ