Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 163

Tổng truy cập: 1427402

Mở cửa tâm hồn

MỞ CỬA TÂM HỒN
Ga 20, 19-23

Khi đọc Kinh Thánh, chúng ta thấy rất nhiều lần tiếng của Chúa Giêsu vang lên nói với các môn đệ “Đừng sợ”. Và hôm nay, chúng ta lại thấy Thánh Gioan một lần nữa lại ghi nhận rằng: “nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do Thái”. Làm nhà thì phải có cửa và cánh cửa thì rất có ích lợi. Cánh cửa vừa để đóng mà cũng vừa để mở ra. Cánh cửa nó đóng vào để mỗi người và mỗi gia đình trong những giây phút cần thiết có một cõi riêng tư của mình. Cánh cửa nó cần đóng vào để tạo cho sự an ninh bản thân và gia đình của mình vào những giây phút nào đó. Thành thử ra, cánh cửa nó đóng nhưng có lúc cần phải mở ra. Cánh cửa cần phải mở ra để kẻ ở ngoài có thể bước vào để chia sẽ buồn vui, kể cho nhau những chuyện về nhân tình thế thái. Khi cánh cửa mở ra thì người ở trong nhà có thể bước ra ngoài để gặp gỡ cuộc đời mà giáp mặt cuộc đời. Do đó, cánh cửa trở thành một phương thế cho sự gặp gỡ và hiệp thông. Cho nên, cánh cửa đóng nhưng đồng thời có lúc cần phải mở ra. Nhưng đằng này cửa nhà của các môn đệ thì đóng kín. Đóng như thế vì sợ.

Khi suy nghĩ về sự sợ hãi thì bao giờ nó cũng gắn liền với sự sống. Sợ bao giờ cũng là sợ mất sự sống. Chúng ta sợ bị cướp giật, sợ mất tiền của, sợ mất an ninh bản thân, sợ mất danh giá, sợ mất thời giờ... thì nói cho cùng cũng là sợ mất sự sống. Cho nên, lúc mà chúng ta sợ nhất là lúc chúng ta sắp chết. Các môn đệ ở đây cũng vậy thôi. Các ông sợ ở đây là sợ mất sự sống. Sự sống đó có thể bị người Do Thái tước đoạt. Bởi vì, lúc bấy giờ người Do Thái đang hừng hực, căm thù các môn đệ của Chúa Giêsu, nhổ cỏ thì nhổ tận gốc, họ đã giết Chúa Giêsu rồi thì họ cũng muốn thanh toán các môn đệ của Ngài. Cho nên, bây giờ các môn đệ đóng cửa là vì sợ và vì sợ cho nên các môn đệ phải đóng.

Thế nhưng, Chúa Giêsu Phục sinh thì không chấp nhận thái độ đóng cửa như vậy. Các môn đệ có đóng thì Chúa Giêsu vẫn cứ vào. Thành thử ra, cửa nhà các môn đệ đóng kín nhưng Chúa Giêsu vẫn cứ vào. Và Ngài vào như thế để ban bình an và Thánh Thần cho các môn đệ và nói với các môn đệ phải mở ra: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em... Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần ”.

Chính nhờ sức mạnh của Chúa Thánh Thần mà các Tông đồ không đóng cửa nữa mà chúng ta thấy các ông đã mở ra. Trong bài đọc 1, sách TĐCV kể lại cho chúng ta những sự lạ đã xảy ra bên trong và bên ngoài ngôi nhà nơi các môn đệ đang hội họp, có Đức Maria ở giữa. Bên trong có tiếng gió mạnh thổi đến, lùa vào nhà, có những lưỡi lửa xuất hiện trên mỗi người. Họ tràn đầy Thánh Thần. Bên ngoài thì dân chúng bỡ ngỡ kéo đến bao vây. Sự gì đã xảy ra? Phêrô, con người nhát đảm ấy, hôm nay mở tung cánh cửa đã khép kín và bước ra ngoài, theo sau là các môn đệ khác. Họ lâng lâng như người say rượu, khiến dân chúng phải bàn tán, nhưng họ không say rượu mà là say Chuùa Thaùnh Thaàn. Pheâroâ ñaõ giaûng baøi giaûng ñaàu tieân laøm cho 3000 ngöôøi trôû laïi. Caùc Toâng ñoà khaùc cuõng baét ñaàu söù maïng rao giảng, với đặc ân Thánh Thần ban cho là nói được tiếng bản xứ của mỗi thính giả từ các nơi đổ về. Cho nên, chúng ta thấy nhờ sức mạnh của Chúa Thánh Thần mà các môn đệ không đóng cửa nữa mà mở ra, mở ra để thi hành sứ vụ rao giảng và làm chứng cho Chúa Giêsu.

Khi suy nghĩ về ngôi nhà của các môn đệ, chúng ta cũng hãy suy nghĩ về ngôi nhà tâm hồn của mỗi người chúng ta. Nếu ngôi nhà của các môn đệ ngày xưa là hình ảnh tâm hồn của chúng ta thì cánh cửa của lòng ta nó đang đóng hay đang mở? Cánh cửa tâm hồn chúng ta có thể đóng khi mà chúng ta sống ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân của mình mà không quan tâm đến những người xung quanh đang cần chúng ta giúp đỡ. Cánh cửa tâm hồn chúng ta có thể đóng khi mà chúng ta không dám đến với người khác để chia sẻ và an ủi những người đang gặp khó khăn, bệnh hoạn, tật nguyền, cô đơn, già cả ... và nhất là cánh cửa tâm hồn chúng ta có thể đóng khi mà chúng ta chưa dám thi hành sứ vụ làm chứng cho Chúa qua đời sống tốt lành hằng ngày của mình là một người Kitô hữu, là một người con Chúa.

Thành thử ra, khi nhìn lại thái độ của các môn đệ ngày xưa. Tôi nghĩ rằng các ngài dám thay đổi thái độ đóng cửa vì sợ trở thành thái độ mở cửa để thi hành sứ vụ làm chứng Chúa Giêsu Phục sinh, bởi vì các ngài đã lãnh nhận được sức mạnh của Chúa Thánh Thần, các ngài đã được đầy tràn Thánh Thần, cho nên các ngài không còn sợ mất mát thiệt thòi gì nữa kể cả cái chết và từ đó các ngài dám mở cửa mà ra đi thi hành sứ vụ.

Nhìn lại cuộc sống của chúng ta ngày hôm nay, chúng ta vẫn còn có thái độ như các Tông đồ ngày xưa, khi mà chúng ta đóng kín tâm hồn của mình lại, bởi vì chúng ta sợ, sợ gặp khó khăn, sợ thiệt thòi, sợ mất thời giờ, sức khỏe, tiền bạc ... cho nên không dám mở ra đến với người khác để làm chứng cho Chúa.

Chính vì thế, trong ngày mừng lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống hôm nay, mỗi người chúng ta hãy cầu xin Chúa Thánh Thần ban ơn cho chúng ta, để nhờ sức mạnh của Chúa Thánh Thần, chúng ta sẽ can đảm mở cánh cửa tâm hồn của mình ra mà đến với người khác vàø làm chứng cho Chúa qua lời nói, qua sự tha thứ, qua hành động chia sẻ và giúp đỡ người khác trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Amen

home Mục lục Lưu trữ