Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 171

Tổng truy cập: 1427495

HỌ BỎ HẾT MỌI SỰ MÀ THEO NGƯỜI

HỌ BỎ HẾT MỌI SỰ MÀ THEO NGƯỜI

(Suy niệm của Lm. Trầm Phúc)

Chúa Giêsu ở biển hồ Ghennêxaret. Dân chúng chen lấn nhau đến gần Người để nghe lời Thiên Chúa. Vì dân chúng quá đông, Ngài xuống một trong hai chiếc thuyền đang đậu gần bờ để không bị đám đông chen lấn. Chiếc thuyền đó của ông Simôn. Ông đang giặt lưới.

Giảng xong,Ngài bảo ông: “Hãy ra chỗ nước sâu đánh cá.”

Đây là một lệnh truyền chứ không chỉ là một lời khuyên. Những người đánh cá đang giặt lưới, Ngài thấy điều đó, tức là họ đang thu dẹp để nghỉ ngơi, nhưng Ngài vẫn bảo họ ra khơi đánh cá. Điều nầy cho chúng ta thấy rằng Ngài đã chủ ý ra lệnh cho họ, vì Ngài đang định một điều gì khác quan trọng.

Simôn trả lời: “Thưa Thầy, chúng con vật vả suốt đêm mà không bắt được gì”. Nhưng ông chấp nhận: “Vâng lời Thầy, tôi thả lưới”.

Chúa Giêsu muốn kêu gọi ông Simôn và các bạn ông, nhưng trước khi làm việc đó, Ngài muốn cho các ông thấy quyền năng lạ lùng của Ngài.

Simôn chèo thuyền ra và bủa lưới, và lạ thay! Trong chốc lát, cá đầy lưới đến nỗi phải nhờ một thuyền bạn chở cá về.

Trong đời chài lưới của ông chưa từng thấy được cá nhiều và nhanh như thế. Ông cảm nhận đây không phải là một việc bình thường mà ông vẫn thường làm, nhưng là một dấu hiệu lạ lùng mà ông chưa từng thấy và vượt xa những gì ông biết được. Đứng trước sự lạ đó, Simôn kinh sợ. Người Do thái sống trong một thế giới vừa tự nhiên vừa linh thiêng. Họ vẫn còn giữ tâm thức về mối liên hệ với Thiên Chúa. Họ luôn sợ hãi khi đứng trước những dấu lạ bất ngờ mà họ không giải thích được và vì thế họ nghĩ là do Thiên Chúa. Vẫn cảm thấy bàn tay Thiên Chúa luôn can thiệp vào cuộc sống của họ, như đã can thiệp vào lịch sử của cha ông họ. Simôn mang một tâm trạng như thế, do vậy ông kinh sợ trước mẻ cá lạ lùng vừa mới bắt được. Ông cảm nhận đây không phải là một việc bình thường nữa mà là một hiện tượng vượt xa tầm tưởng tượng của ông. Ông nhìn Chúa Giêsu như Đấng Thần linh, không phải người thường.

Ông mang tâm trạng của Môsê trước ngọn lửa tỏa hào quang trong bụi gai, tâm trạng của tiên tri Isaia trong Đền thờ khi diện kiến với Chúa đang ngự trên ngai. Ông phản ứng như Môsê và Isaia, ông sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và nói: “Xin Thầy xa con vì con là kẻ tội lỗi”. Đứng trước một Đấng cao cả như thế, ông cảm thấy mình tội lỗi và bất xứng.

Nhưng Chúa Giêsu bảo ông: “Đừng sợ! Từ nay anh sẽ là người lưới người ta”. Đây là mệnh lệnh thứ hai mà Simôn nhận từ nơi Chúa Giêsu. Mệnh lệnh đầu là: “Hãy ra khơi đánh cá”. Mệnh lệnh thứ hai là: “Anh là người lưới người ta”.

Đứng trước hai mệnh lệnh ấy, Simôn luôn cảm thấy mình bất lực, bất xứng.Chính vì thế mà Chúa đã chọn ông.

Chúng ta cũng thế thôi. Đứng trước lời mời gọi của Chúa, chúng ta không ai xứng đáng cả. Chỉ vì thương mà Chúa chọn chúng ta cộng tác với Ngài. Chính Chúa đã nói: “Không có Thầy, chúng con không thể làm được việc gì”. Và Ngài cũng dạy chúng ta: “Sau khi đã làm xong mọi sự, chúng con hãy nhận rằng mình chỉ là tôi tớ vô dụng”.

Nhiều người trong chúng ta, sau khi thành công được một vài công việc, thường khoác cho mình vòng hoa chiến thắng. Chúa chỉ có thể hoạt động dể dàng trong những tâm hồn nhỏ bé. Chúa chỉ sử dụng những con người biết vâng phục như Simôn. Chính những người đó mới mang lại nhiều kết quả cho các linh hồn.

Các thánh chính là những con người nhỏ bé và khiêm tốn. Thánh Maria Vianney, cha sở họ Ars là một người luôn cảm thấy mình tội lỗi và dốt nát. Ngài đã được Giáo Hội xem như một “kẻ lưới người” vĩ đại.

Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu luôn thấy mình bé bỏng trong tay Cha trên trời, đã trở nên gương mẫu cho bao thế hệ kitô hữu, là thầy dạy con đường yêu mến Chúa, là một nhà truyền giáo không bôn ba ngoài thế gian, nhưng là một nhà truyền giáo lừng danh.

Thánh Luca ghi lại: “Họ bỏ hết mọi sự mà theo Người”. Đây chính là điều kiện quan trọng nhất.Người thanh niên giàu có, đầy thiện chí đã đến gặp Chúa Giêsu và được Ngài mời gọi: “Ngươi hãy về bán hết của cải, phân phát cho những người nghèo rồi đến đây theo Ta”. Người thanh niên thiện chí kia không dám bước theo Ngài vì không thể từ bỏ gia sản vật chất để đổi lấy kho tàng quí báu nhất là Ngài.

Lời mời gọi ấy được gởi đến, không phải chỉ cho những tu sĩ hay linh mục mà thôi, mà được gởi đến cho mọi người đã lãnh nhận kho tàng đức tin. Công Đồng Vatican II đã nói đến nhiều lần về ơn gọi của giáo dân là “trở nên nắm men trong bột, góp phần vào việc thánh hóa thế giới từ bên trong, và như thế, họ làm cho người khác nhận biết Đức Kitô… (Hiến chế Giáo Hội số 31). Như thế có nghĩa là họ phải là những kẻ lưới người ta. Đặc biệt hơn, Công Đồng dành riêng một Sắc Lệnh để nói về Tông Đồ giáo dân, vạch rõ những nhiệm vụ và trách nhiệm của giáo dân phải tích cực tham gia vào việc truyền giáo của Giáo Hội.

Hiện nay, chúng ta vui mừng thấy rằng nhiều giáo dân đã nghe theo tiếng gọi đó và đã dấn thân vào việc “lưới người ta”, nhưng vẫn còn quá ít so với nhu cầu. Chúng ta có cả một thế giới chưa biết đạo để Phúc Âm hóa. Vậy chúng ta cần phải làm gì?

Chúng ta được mấy người dám bỏ mọi sự mà theo Ngài? Ngay cả một số đã tự nguyện dấn thân vào đời sống tu trì, nhưng vẫn “cầm cày còn ngó lại sau lưng”, thì huống hồ là giáo dân!

Hãy cầu nguyện, xin Chúa sai nhiều thợ gặt đến trong ruộng lúa, sai nhiều tay chài lưới dám xông pha vào biển cả thế gian đang từ chối Thiên Chúa để bủa lưới. Hãy cầu xin cho mỗi người chúng ta đủ can đảm nghe theo tiếng gọi của Chúa.

Chúa Giêsu đang kêu gọi chúng ta bằng chính sự có mặt của Ngài nơi bàn tiệc yêu thương nầy. Ngài đến như một của ăn để thâm nhập một cách hết sức thực tế vào mỗi người chúng ta, mời gọi chúng ta dành cho Ngài cuộc sống nhỏ bé nầy, thời gian sống cơ cực nầy, để làm cho Nước Cha trị đến. Đứng trước tình yêu tha thiết của Ngài, chối từ là đắc tội. “Hãy đứng lên, chúng ta đi thôi!”.

 

10.Chúa Nhật 5 Thường Niên

HỌ BỎ HẾT MỌI SỰ MÀ THEO NGƯỜI

(Suy niệm của Lm. Trầm Phúc)

Chúa Giêsu kêu gọi Simon. Tất cả trình thuật nầy kết liễu một cách bất ngờ là Chúa Giêsu kêu gọi Phêrô và ông đã bỏ mọi sự mà theo Thầy.

Thánh Luca cho thấy Chúa Giêsu bắt đầu hoạt động, Ngài rao giảng cho dân, và dân chúng chen lấn nhau để nghe lời Ngài. Vì quá đông người, Chúa Giêsu phải nhờ một chiếc thuyền đậu gần đấy để có thể giảng một cách thoải mái hơn. Ngài xuống chiếc thuyền của Simon, và ngồi trên thuyền mà giảng dạy. Mấy ngư phủ đã bỏ thuyền để giặt lưới. Simon nghe giảng với mọi người trong khi giặt lưới.

Giảng xong, Ngài bảo ông Simon: “Hãy ra khơi thả lưới”. Đây là một đề nghị không thích hợp tí nào. Simon trả lời: “Thưa Thầy, chúng tôi đã lao lực suốt đêm mà không bắt được gì cả, nhưng vâng lời Thầy, tôi sẽ thả lưới”. Họ là những ngư phủ lành nghề, suốt bao nhiêu năm họ sống bằng nghề đánh cá, thường họ chỉ đánh lưới vào ban đêm. Giờ nầy, làm sao đánh cá? Tại sao ông lại vâng lời Thầy? Chúng ta không thể biết. Lạ một điều là Thầy cùng đi với họ trên thuyền ra khơi. Lại là một vấn đề khác nữa.

Chúng ta nhớ rằng, Chúa Giêsu đã biết Simon từ khi Anrê đã giới thiệu ông với Chúa và Ngài đã đổi tên ông thành Phêrô. Chúa Giêsu đã đến nhà ông để chữa cho bà nhạc gia của ông và nhiều người trong ngày đó. Vì thế, Simon đã có một liên hệ nào đó với Chúa và đã chứng kiến những phép lạ của Ngài. Hôm nay, ông bước vào một giai đoạn quyết định của đời ông, ông bỏ mọi sự mà theo Ngài.

Sau khi giảng cho dân chúng, Chúa bảo Simon ra khơi thả lưới. Đây là một việc làm vô lý, vì giờ nầy không thể đánh cá. Ông nói rõ là ông đã lao lực suốt đêm mà không được gì cả, thì làm sao giờ nầy lại có cá? Nhưng ông vâng lời, và có thể trong thâm tâm, ông vẫn còn nghi ngại là sẽ mệt mõi một phen nữa mà không kết quả gì. Nhưng vừa bủa lưới, cá vào đầy đến nỗi hai thuyền chở cá gần chìm. Đứng trước mẻ cá lạ lùng đó, Simon giựt mình kinh hãi sụp lạy dưới chân Thầy và nói: “Xin Thầy hãy xa con, vì con là người tội lỗi”. Trong suốt bao nhiêu năm đánh cá, chưa bao giờ ông được cá nhiều, trong một thời gian ngắn như thế. Không mệt nhọc cũng không khó khăn gì. Đây không còn là một việc bình thường nữa mà là một dấu lạ!

Người Do Thái, khi đứng trước một điềm lạ vượt tầm tưởng tượng như thế luôn âu lo sợ hãi vì họ nghĩ rằng Chúa đang hiện diện. Môsê, đứng trước bụi gai bốc lửa đã kinh hãi. Tiên tri Isaia trong Đền Thờ đã tưởng mình chết mất, vì không ai thấy Chúa mà còn sống, Kinh Thánh đã nói như thế. Simon cũng thế, ông nghĩ rằng, Thầy không là người tầm thường như ông tưởng mà là hiện thân của Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã trấn an ông và trao cho ông một sứ mệnh khác: “Đừng sợ, từ nay anh sẽ lưới người ta”, nghĩa là anh không còn làm nghề đánh cá nữa mà là người bủa lưới chinh phục con người. Mẻ cá lạ lùng kia là một bằng chứng. Sứ mệnh mới sẽ là như thế.

Tại sao có được cá nhiều như thế? Vì Simon đã vâng lời Thầy. Điều nầy cho thấy, kết quả của những công lao khó nhọc của chúng ta không là gì cả, chỉ cần vâng lời Thầy. Kết quả hay không là do Chúa chứ không do cố gắng của chúng ta: Chúng tôi lao lực suốt đêm mà không bắt được gì cả”. Chúng ta chỉ là dụng cụ trong tay Chúa, là những đầy tớ vô dụng.  Chính Chúa dùng chúng ta và nếu chúng ta đi theo Ngài, vâng theo ý Ngài, chúng ta mới mong thâu được kết quả. Chúng ta có giỏi đến đâu, có bao nhiêu phương tiện kỹ thuật đi nữa nếu chúng ta không vâng lời Thầy như Phêrô, kết quả sẽ chẳng bao nhiêu. Chúng ta có xây bao nhiêu nhà thờ, nếu chỉ làm theo ý mình, mọi sự chỉ là công dã tràng.

Simon đứng trước mặt Chúa, tự nhận mình là kẻ tội lỗi. Chính sự khiêm tốn thành thực đó là yếu tố quan trọng hơn mọi khả năng hay tài khéo. Cha xứ Ars là thánh Gioan-Maria Vianney chỉ là một linh mục kém về khả năng trí thức, không có tài ăn nói, giọng ngài the thé rất khó nghe, nhưng đã chinh phục cả nước Pháp. Têrêxa Hài Đồng Giêsu là một nữ tu tầm thường, nhưng đã thành tiến sỉ Hội thánh, là bổn mạng của các xứ truyền giáo. Những con người khiêm tốn, nhỏ hèn trước mặt thế gian, nhưng đã trở thành kẻ lưới người ta. Các ngài chỉ biết nghe theo lời Chúa thôi, nhìn nhận sự hèn kém của mình, để cho Chúa hoạt động trong mình, hoàn toàn dưới quyền sử dụng của Chúa. Chúng ta chỉ thành công khi bước vào con đường khiêm tốn đó.

Simon sợ sệt ngỡ ngàng trước mẻ cá lạ lùng. Chúa Giêsu bảo ông: “Đừng sợ!” Con người khiêm nhường không phải là con người nhát đảm, vì họ không dựa vào tài khéo của mình mà dựa vào ơn Chúa. Họ là những người tay không, không vũ khí, không phương tiện, bàn tay trắng, họ đã làm nên những việc lạ lùng. Thánh Phanxicô Assisi rao giảng tình yêu Chúa bằng sự nghèo khó tột cùng và ảnh hưởng của ngài vẫn còn đến hôm nay. Hơn ai hết, Mẹ Maria là con người âm thầm, không rao giảng, không làm phép lạ, Mẹ chỉ là Đầy tớ khiêm hạ của Chúa, Mẹ trở thành Mẹ của các tín hữu, Nữ Vương trên trời dưới đất.

Điều kiện khác để thành công là “bỏ mọi sự mà theo Ngài.

Chúa kêu gọi không chỉ Phêrô mà tất cả những ai đã biết Chúa, đã nhận được hồng ân đức tin. Phêrô và các Tông đồ chỉ là những của đầu mùa. Sau nầy Giáo Hội tiếp nối công trình của các ngài, bủa lưới khắp nơi trên thế giới, và vẫn còn nhiều cá chưa vào trong lưới. Chúa bảo ra khơi. Chúng ta có ra khơi không hay chỉ ở trong ao tù của chúng ta? Đức Thánh Cha Phanxicô đã luôn nhắc đi nhắc lại: Phải đi ra ngoại biên. Ngài nói: “Tôi thích thấy một Giáo Hội bầm giập vì đã đi ra hơn là một Giáo Hội ở lì trong tháp ngà của mình”. Chúng ta e ngại vì không muốn dấn thân cho các linh hồn. Chúng ta sợ bị người ta cười chê, sợ bị từ chối. Chúa Giêsu đã nói: “Thầy sai anh em như chiên giữa sói”. Đi ra, nhưng phải đơn sơ như chim câu và khôn khéo như rắn”. Thế giới duy vật hôm nay không dễ chấp nhận Tin Mừng của Chúa và chúng ta vẫn bị bách hại dưới nhiều hình thức.

Tại sao chúng ta làm việc hết mình mà vẫn không mấy kết quả? Trong những dịp lễ như lễ phong chức giám mục, chúng ta thấy một số lớn các giám mục, linh mục, tu sĩ, hàng ngàn người, những con người ưu tú của Giáo Hội, tại sao với một lực lượng hùng hậu như thế, chúng ta chưa chinh phục được thế giới quanh ta? Có lẽ chúng ta cần xét lại. Phêrô đã đánh được thật nhiều cá mà không cực khổ nhiều, chỉ vì ông đã vâng theo lời Thầy. Chúng ta thực sự có vâng theo lời Thầy không? Hay chúng ta chỉ làm theo khả năng riêng của mình, theo ý muốn cá nhân? Chúng ta có thực sự bỏ mọi sự để theo Thầy không? Hay chúng ta theo Thầy để được những ưu đãi như các tông đồ xưa, họ tranh nhau để xem ai là người lớn nhất?

“Bỏ mình, vác thập giá và theo Thầy”, đó mới là con đường thành công. Không dễ dàng như chúng ta nói, nhưng ai bền đỗ đến cùng mới thấy những mùa xuân đầy hoa trái. Từng ngày, đi vào con đường của Chúa, từng ngày, vâng theo lời Thầy.

Đừng sợ! Thầy đây. Chúa Giêsu dẫn chúng ta vào những con đường gai góc, nhưng chính Ngài đi trước. Ngài đã bỏ tất cả để theo chúng ta trước. Ngài là bảo đảm vững chắc nhất, Ngài vẫn trung thành khi chúng ta bất trung. Ngài vẫn đợi chờ nhẫn nại khi chúng ta ngại ngùng không dám bước. Ngài đến với chúng ta hằng ngày trong Bí tích Thánh Thể, nuôi dưỡng sự yếu đuối của chúng ta bằng chính sức mạnh thần thiêng của Ngài. Chúng ta ăn lấy Ngài để cùng Ngài dấn thân hơn. Tình yêu của Ngài vẫn còn đó, chờ đợi, khuyến khích, chúng ta hãy vững tin. Chúng ta chỉ mạnh khi chúng ta biết mình yếu đuối như thánh Phaolô đã cảm nghiệm. Cá sẽ đầy thuyền.

 

home Mục lục Lưu trữ