Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 37

Tổng truy cập: 1338429

SAO CÁC NGƯỜI TÌM NGƯỜI SỐNG GIỮA KẺ CHẾT

  1. SAO CÁC NGƯỜI TÌM NGƯỜI SỐNG GIỮA KẺ CHẾT

(Bài giảng của Đức Cha Phaolô Bùi Văn Đọc – Giám mục Giáo phận Mỹ Tho – trong Thánh lễ vọng Phục Sinh tại Nhà thờ Chánh Tòa Mỹ Tho)

MỪNG CHÚA PHỤC SINH

Anh chị em rất thân mến,

  1. “Chúa đã sống lại thật”, đó là niềm tin của chúng ta, đó là niềm tin của Hội Thánh. Chúng ta hân hoan tuyên xưng đức tin ấy trong Thánh lễ đêm nay.

Nhưng chúng ta tuyên xưng như thế nào, để lòng mọi người rộn rã hân hoan? Chúng ta tuyên xưng như thế nào, để Ánh Sáng bừng lên trong bóng tối, bóng tối của tâm hồn còn nhiều tội lỗi của chúng ta, bóng tối của cuộc đời còn đầy những khó khăn và thử thách, bóng tối của xã hội còn tràn ngập những điều xấu xa và bẩn thỉu, bóng tối của thế giới còn bị đe doạ bởi bóng ma chiến tranh và chết chóc?

Chúng ta tuyên xưng như thế nào, để Ánh Sáng xoá tan u tối, để mọi xiềng xích bị bẻ gãy và con người được tự do đích thực?

Chúng ta chỉ có thể làm được như vậy với quyền năng vinh hiển của Thiên Chúa là Chúa Thánh Thần!

  1. Chúng ta tuyên xưng trong tư cách của những người đã chịu Phép rửa, được mai táng trong cái chết của Đức Kitô, đang thừa hưởng sự sống mới, và sẽ được cùng sống lại với Người (x. Rm 6, 3-4). Chúa đã chiến thắng các tội ác, chiến thắng thần dữ và sự chết. Sự chết không cầm giữ được Người nữa, không có quyền gì trên Người nữa. Người đã sống lại và không còn chết nữa (x. Rm 6, 9).

Thần dữ và sự chết sẽ không làm gì được chúng ta, vì chúng ta được chia sẻ Thần khí Phục sinh của Chúa, Sức mạnh Phục sinh, Quyền năng vinh hiển của Thiên Chúa (x Rm 6, 3-5). Chúa Thánh Thần là “Chúa và là Đấng ban sự sống”. Ngài đã làm nên những điều kỳ diệu, Ngài sẵn sàng đổi mới mặt địa cầu. Chúa Thánh Thần chính là Quà tặng Chúa Phục sinh ban cho chúng ta.

  1. Chúa Phục sinh đầy tràn Thần Khí của Thiên Chúa, đầy tràn Ánh Sáng và Tình yêu của Thiên Chúa. Thiên Chúa là Tình yêu. Yêu thương, chính là bản chất của Thiên Chúa và cũng là sức mạnh của Thiên Chúa. Điều kỳ diệu nhất mà Thiên Chúa đã làm trong lịch sử cứu độ, là làm cho Chúa Giêsu sống lại từ cõi chết. Nơi biến cố Phục sinh của Chúa Giêsu, Thiên Chúa đã thể hiện tất cả quyền năng, biểu lộ trọn vẹn tình yêu của Ngài, một tình yêu bất diệt, luôn sinh ra tình yêu. Ngài nói với Chúa Giêsu Phục sinh: “Con là Con của Cha, Hôm nay Cha đã sinh ra Con!” (Lc 3, 23). Sự sống của Chúa Giêsu là sự sống của Chúa Cha, vì Chúa Cha là Thiên Chúa hằng sống. Mọi sự đều qua đi, chỉ có Thiên Chúa là bất diệt, chỉ có Tình yêu của Thiên Chúa là bất diệt! Anh chị em có dám tin như vậy không?
  2. Bài Tin mừng Luca tường thuật việc mấy người phụ nữ ái mộ Chúa Giêsu đã đi thăm ngôi mộ của Chúa, mang theo dầu thơm, để xức cho thi hài của Chúa. Đến nơi, họ thấy tảng đá đã lăn ra khỏi mộ, nhưng khi bước vào, họ không thấy thi hài Chúa Giêsu đâu cả (x. Lc 24, 1-3). Đang lúc các bà còn sợ hãi, thì có hai thiên sứ y phục sáng chói đã nói với các bà: “Sao các bà lại tìm Người Sống ở nơi kẻ chết? Đức Giêsu không còn trong ngôi mộ nữa, Người đã trỗi dậy rồi!” (Lc 24, 5-6).

“Thiên Chúa đã cho Người trỗi dậy từ cõi chết”! Đó là nội dung lời rao giảng của các thánh Tông đồ. Và đó cũng là sứ điệp từ trời! Sứ điệp sẽ được công bố cho mọi người để mọi người tin, và nhờ tin mà được cứu rỗi, được đón nhận Chúa Thánh Thần và được ơn tha tội. Chính vì thế mà Thánh Phaolô đã nói một cách rõ ràng trong thư Rôma: “Nếu miệng bạn tuyên xưng Đức Giêsu là Chúa, và lòng bạn tin rằng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại từ cõi chết, thì bạn sẽ được cứu độ” (Rm 10, 10).

  1. Sự Sống lại của Chúa Giêsu là một sự kiện lịch sử, vì đã xảy ra trong lịch sử. Người đã chết thật và đã được chôn cất trong một ngôi mộ, mà ngày nay vẫn còn di tích tại Thánh địa Giêrusalem. Người đã trỗi dậy, ra khỏi mồ, Người đã sống lại thật, đã hiện ra với các Tông đồ, và đã trao sứ mạng “Làm chứng” cho Giáo hội mà các ông là đại diện (x. Lc 2435-48; Mc 16, 9-15; Ga 20, 19-31). Chúa đã sống lại thật, và đã sống lại vĩnh viễn, sự chết không cầm giữ được Người. Người đã chiến thắng sự chết một cách vĩnh viễn (x. Rm 6, 9-10). Chiến thắng tử thần là “chiến thắng lớn nhất”, không còn có chiến thắng nào lớn hơn, bởi vì tử thần là kẻ thù đáng sợ nhất của loài người. Chính vì thế mà Phaolô dám nói một cách khiêu khích với “tử thần”: Tử thần hỡi, chiến thắng của ngươi đâu? Tử thần hỡi nọc độc của ngươi đâu? Tử thần có độc là vì tội lỗi!” (1Cr15, 55).

Nhưng Thiên Chúa đã ban cho ta “Ơn Tha tội” nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.

 

  1. Suy niệm canh thức Vượt Qua (Lc 24, 1-12)

(Suy niệm của Lm. Trầm Phúc)

Sau đêm dài u tối và đau khổ, giờ đây là bình minh, với ánh mặt trời yếu ớt và từ từ rực sáng.

Các môn đệ Chúa đang trong cơn thất vọng. Thầy chết rồi, đã an táng Thầy rồi… Chúng ta sẽ ra sao đây? Trong các ông, không có ông nào nhớ lời Thầy: “ngày thứ ba Thầy sẽ sống lại”.

Khi nỗi buồn quá nặng, những lời an ủi cũng chẳng đi đến đâu.

Các bà lo an táng Thầy hôm trước đang chuẩn bị dầu và đi đến mộ ướp xác Thầy cho tươm tất, vì hôm ấy, trời sẫm tối và mọi sự lộn xộn hấp tấp, chẳng đâu vào đâu. Hôm nay nếu họ ướp xác Thầy sẽ dễ dàng hơn.

Không ai nhớ lời Thầy đã nói. Nhưng đến mộ, họ đã thấy gì?

“Tảng đá đã lăn ra khỏi mộ… nhưng khi bước vào, họ không thấy thi hài Chúa Giêsu đâu cả”. Không ai có thể nghĩ một người chết có thể sống lại. Các bà này cũng thế thôi, họ tưởng rằng họ đang lo cho Ngài, giúp Ngài được an táng một cách tươm tất.

Khi thấy cửa mộ mở toang và không thấy xác Chúa Giêsu nữa, chúng ta nghĩ mấy bà phản ứng như thế nào? Thánh Luca chỉ nói: “Các bà đang phân vân”, nghĩa là chưa biết phải làm gì, thì hai người đàn ông, y phục sáng chói, đã can thiệp: “Sao các bà lại tìm người sống ở giữa kẻ chết? Người không còn ở đây nữa, nhưng đã chỗi dậy rồi”, tức là đã sống lại.

Bình minh đã tỏ rạng. Không còn tăm tối u buồn nữa. Nhưng không thể tin được! Sự kiện nầy vượt quá sự tưởng tượng của các bà. Để các bà có thể tin được, hai người kia nhắc: “Hãy nhớ lại điều Người đã nói với các bà hồi còn ở Galilê, là Con Người phải bị nộp vào tay phường tội lỗi và bị đóng đinh vào thập giá, rồi ngày thứ ba sống lại”.

Bấy giờ các bà mới nhớ, mới bình tĩnh lại và tin.

Phải có thời gian để nối kết dĩ vãng với hiện tại. Chúa Giêsu muốn các tông đồ tin Ngài sống lại trước khi thấy Ngài. Ngài tôn trọng định luật tâm lý con người. Ánh sáng quá chói chang sẽ làm lòa mắt. Ngài hướng dẫn họ từng giai đoạn từ nghi ngờ đến niềm tin, từ cái mộ trống đến gặp gỡ: “ Tại sao lại tìm một người sống trong cõi chết nầy? Hãy nhớ lại những gì Người đã nói hồi ở Galilê”.

Không những nhớ lời nói và cả việc làm: người thanh niên con bà góa thành Nain, sống lại… Em bé con ông Giairô, sống lại… và mới đây Ladarô, chêt bốn ngày, sống lại. Bao nhiêu cuộc sống lại đó không mang một ý nghĩa nào sao? Không gợi lại một ý nghĩa nào trong óc của họ sao?

Có lẽ sau một lúc ngỡ ngàng, các bà đã tin. Họ về tường thuật lại cho các tông đồ, nhưng các ông không tin cho rằng các bà yếu bóng vía, sợ ma và nhiều chuyện. Xã hội Do thái không tôn trọng nữ giới cho lắm. Nhưng Phêrô cần kiểm tra.

Ra mộ, Phêrô đã nhìn thấy. “Ông rất đỗi ngạc nhiên”, thế thôi. Ông đã tin chưa? Luca không nói rõ, nhưng chắc chắn ông đang trên con đường đi đến đích. Niếm tin của ông dần dần rõ nét.

Còn chúng ta?

Niếm tin của chúng ta được hưởng nhờ niềm tin của các Tông đồ, những chứng nhân đích thực của sự phục sinh. Chúng ta không bị chao đão xao xuyến như các ngài. Chúng ta thật diễm phúc! Niềm tin của chúng ta quá dễ dàng, nhưng chính vì thế mà nó không khắc ghi trong chúng ta một ấn tượng nào. Và đó là một nguy cơ. Chúng ta không cần tìm kiếm, vì thế, niềm tin của chúng ta hời hợt, nông cạn, không ảnh hưởng mạnh mẽ trên cuộc sống chúng ta. Phải nhìn nhận rằng chúng ta tin, nhưng niềm tin của chúng ta có thực sự sống động không? Niềm tin đó đã tác động thế nào trên cuộc sống hằng ngày của chúng ta? Chúng ta có thể là những chứng nhân đáng tin cho Chúa phục sinh không?

Tin vào Chúa phục sinh là một sức mạnh có thể chuyển biến mọi sự: tư tưởng, hành động và mọi thực tại tầm thường nhất của cuộc sống.

Tin vào Chúa phục sinh là tin rằng mình đã phục sinh với Ngài và cuộc sống hôm nay, trong thực tế của mỗi ngày, đều hướng về Ngài, cho Ngài.

Đọc lại những lời của thánh Phaolô, chúng ta thấy Ngài sống với Chúa Giêsu như thế nào? Hoàn toàn xả thân, coi mọi sự là rơm rác, chịu đựng mọi sự gian khổ vì Ngài. Phaolô cũng như chúng ta, không thấy ngôi mộ trống, không chứng kiến Chúa hiện ra, có chăng là trước cửa thành Đamát, nhưng ngài đã tin mãnh liệt đến nỗi liều mất tất cả để đoạt được Chúa Giêsu mà thôi.

Chúng ta nghĩ rằng chúng ta không thể giống như các tông đồ hay Phaolô. Tại sao lại không? Chỉ vì chúng ta chưa tin hay tin nửa vời. Chúng ta không giống các ngài trên nhiều phương diện, nhưng niềm tin chỉ là một. Chúa Giêsu đã chết và sống lại cho các ngài cũng như cho chúng ta. Chúng ta cũng được hưởng hồng ân cứu độ như các ngài, sao chúng ta không dám sống cho Chúa? Sao chúng ta còn ham thế gian, chạy theo thế gian với những cái phù phiếm của nó?

Câu hỏi mà Chúa muốn đặt ra cho chúng ta là: con có tin không?

Một khi đã tin rằng Chúa Kitô đã chết và sống lại cho tôi, thì cuộc sống hôm nay phải là một cố gắng liên tục để nhường chỗ cho Chúa sống như Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi mà là Chúa Kitô sống trong tôi”. Chúng ta nghĩ rằng, Thánh Phaolô là thánh còn tôi, tôi chưa đạt tới đỉnh như Ngài. Đúng, chúng ta chưa như Ngài, nhưng chúng ta có cố gắng không? Chúng ta có thực sự muốn sống với Chúa chúng ta thân thiết gần gũi như thế không?

Chúa Kitô đã sống lại thật, chúng ta không nghi ngờ gì nữa, nhưng chúng ta có thực sự là những người được thoát ách tội lỗi và đang sống làm một với Ngài không? Sự sống lại của Ngài có là một thực tế hiển nhiên qua cuộc sống chúng ta không?

Chúa đã chết và sống lại cho chúng ta, “để niềm vui chúng ta được trọn vẹn”, chúng ta dám cộng tác với Ngài để niềm vui của Ngài được trọn vẹn không?

Ngài chết và sống lại vì yêu thương chúng ta, chúng ta có yêu thương Ngài như Ngài đã yêu thương chúng ta không? Chúng ta không thể yên tâm khi chúng ta chưa đáp lại tình yêu của Ngài. Hãy để cho con tim chúng ta bị ray rứt mãi vì chưa yêu Ngài. Cái ray rứt đó chính là hồng phúc vì nó đưa chúng ta vào tình yêu. Thánh Âutinh đã nói: “Chúa đã tạo nên chúng con cho Chúa và tim chúng con luôn khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa”.

Hôm nay, chúng ta sẽ ăn lấy Chúa và con tim của chúng ta chỉ còn là một với Ngài, thì chớ gì cuộc sống chúng ta cũng sẽ mãi là một với Ngài. Đó là thiên đàng ở trần gian. Chúng ta có biết hạnh phúc của chúng ta không?

 

home Mục lục Lưu trữ