Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 94

Tổng truy cập: 1338851

Đạo là nhu cầu cần thiết

 

SỐNG ĐẠO

ĐẠO LÀ NHU CẦU KHẨN THIẾT CHO CUỘC SỐNG

Đạo có thể hiểu là đàng đi (đường đi) dẫn đưa con người đến đích điểm nào đó. Đạo đức có thể hiểu là lề lối, là luật lệ dẫn đưa con người tiến trên con đường đức hạnh, con đường làm nên con người tốt, con người chính đáng, đúng với phẩm chất của mình.

Do đó quả quyết được “đạo” là cái chi rất cần cho cuộc sống – Ăn mặc cần cho cuộc sống đã đành mà đạo thì có thể nói cần hơn cho cuộc sống; vì ăn mặc cần cho cuộc sống thể xác, còn đạo thì cần cho sống tinh thần – ăn uống giúp cho cho thể xác lớn mạnh, cũng phần nào cung cấp cho thể xác chút ít khoái lạc, nhưng không làm được cho phẩm giá tăng trưởng, thiện hảo. Vả lại, ăn mặc cũng nhờ đạo hướng dẫn mới ăn mặc hợp lý hợp tình, không trở thành sa đoạ.

Chúng ta cũng thường nghe nói vô đạo là tai hại, giặc giã còn hữu đạo thì thiện hảo an vui. Sống vô đạo thì không đáng sống, sống như thế không đúng hẳn là con người mà gần với con vật hơn. Sống đạo mới đúng với nhân phẩm.

Phần khác, nếu nhận định có Ông Trời tạo dựng, ta thử hỏi: Trời (Chúa) tạo dựng con người để làm gì? Vì mục đích gì? Nếu tạo con người để ăn mặc sung sướng, hưởng thụ sung sướng vài năm rồi chết thì kiếp sống con người quá vô lý! Vì thế, khi tạo dựng con người thì phải chỉ định cho con người một mục đích sau cùng, cho được đạt mục đích tối chung thì cũng phải hướng dẫn, chỉ định một đường lối, nghĩa là truyền đạo, chỉ đường để đạt mục đích.

Vì thế, đạo là một đường lối, một luật lệ cho con người đạt mục đích tối chung. Không có đạo thì không đạt mục đích tối chung. Do đó, đạo là nhu cầu khẩn thiết cho cuộc sống.

Vậy, giữ đạo không vì ông trời đòi hỏi, giữ đạo không phải để ông trời ban cho mình được thỏa mãn tạm qua, giữ đạo không phải để nhờ Chúa ban cho mình khoẻ mạnh, giàu sang, sung túc….

Nhưng giữ đạo là khẩn thiết, vì vật thọ tạo phải thờ Đấng Tạo Dựng. Giữ đạo cần thiết cho con người sống đúng phẩm giá của mình. Giữ đạo mới đạt được mục đích tối chung Chúa đã chỉ định.

SỐNG ĐẠO LÀ TRANH ĐẤU THƯỜNG XUYÊN

Trước nguyên tội, tất cả mọi loài mọi vật đều tuân phục huấn lịnh của Chúa. Không có hỗn loạn – nhưng khi nguyên tổ dùng tự do phản nghịch ý Chúa, đã đem hỗn loạn vào trần gian.

Chúa giáng trần chuộc tội, không xoá mầm hỗn loạn giặc giã, mà Chúa đã cho con người biết dùng tự do để chiến thắng đạt lại bình an hạnh phúc nguyên tuyền. Do đó chúng ta quả quyết được: đời sống con người là một cuộc chiến thường xuyên.

Sự sống của con người là một thể sống phức hợp. Cuộc sống thể chất khi lớn lên, có thêm cảm xúc và hiểu biết; trên nữa lại có cái sống siêu nhiên, sống như chính sự sống của Chúa. Tuy mỗi người đều có một cá vị riêng biệt, nhưng có nhiều thành phần khác biệt nhau, mỗi thành phần đều muốn tranh tiên, đàn áp nhau, đó là mầm mống hỗn loạn, dẫn đến cuộc tranh đấu.

Thích ăn ngon, mặc đẹp lấn áp cái ham muốn tìm chân thiện; say mê khoa học làm chìm cái ước mơ thiện ý; sống thiện hảo tự nhiên cũng có thể làm cho quên sống siêu nhiên. Cuộc chiến đấu này, có sẳn trong bản tính, khi mạnh, khi yếu, nhưng còn mãi cho đến hơi thở cuối cùng.

Do đó, chúng ta có thể quả quyết: đời người là một cuộc tranh đấu không ngừng. Chúa cũng phán: Ta đem chiến trận đến thế gian…. và ngay trong giới thân cận cha mẹ, con cái, anh em cũng vậy. Chúng ta có thể thêm: chiến trận ngay trong bản thể của mỗi người chúng ta.

Trái lại, Chúa đã hứa ban bình an cho con cái Chúa. Chúng ta có thể hiểu Chúa không muốn cho ta thụ hưởng phụ ấm, nhờ cha ông được phước mình cũng được hưởng; nhưng mỗi người phải biết dùng tự do để chiến thắng. Tinh thần phải thắng vật chất; siêu nhiên phải thắng tự nhiên. Chiến thắng mới giữ được phẩm giá của cá vị, mới đạt được bình an và hưởng được hạnh phúc Chúa dành để cho con cái Chúa.

Chiến đấu là nhu cầu khẩn thiết, nhưng không phải là nô lệ khổ nhọc, mà là phương tiện được dùng để nên con Chúa và kết hợp với Chúa.

 
Nguồn : gxnl

home Mục lục Lưu trữ