Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 111

Tổng truy cập: 1743958

Bố và con

BỐ VÀ CON

 Nhiều bậc cha mẹ có con bước vào tuổi thiếu niên, khoảng 11-13 tuổi, vẫn coi con mình còn nhỏ dại và thường tự nhận mình am hiểu tất cả mọi suy nghĩ của con, chúng muốn gì, tính tình của chúng ra sao. Điều đó cũng dễ hiểu với lứa tuổi này, các cháu vẫn được cha mẹ chở đi ăn sáng rồi đến trường. Tan trường đón con về. Trong hoàn cảnh mỗi gia đình chỉ có tứ 1 đến 2 con thì việc chăm lo cho nhu cầu vật chất, vui chơi giải trí và việc học hành không phải là gánh nặng như những gia đình thuộc thế hệ trước. Chính từ suy nghĩ con cái vẫn còn thơ dại, chưa hiểu biết gì nhiều về cuộc sống xã hội, kể cả những sinh hoạt trong gia đình, nên nhiều bậc cha mẹ đã không cẩn trọng trong sinh hoạt đời thường khiến con cái có cái nhìn ngờ vực, thậm chí hoang mang về bố mẹ mình. Con cái tuổi này nghĩ gì về bố mẹ?

 Cô giáo Mai dạy lớp 6 một trường THCS đưa cho tôi xem một bài viết của một em học sinh lớp cô dạy. Đây là bài tập làm văn số 6 có đề tài : “Em hãy viết một bài văn, tả người thân yêu nhất với mình”. Nói chung bài viết của em tả về người mẹ, trong đó có đoạn : “Mẹ em rất vất vả vì em, nhất là những lúc em bị ốm. Càng thương mẹ bao nhiêu em lại càng thấy chán bố em. Bố hay đưa các chú về nhà ăn uống rồi để mẹ phải dọn dẹp, có hôm em đã ngủ được một giấc mà mẹ vẫn phải chờ để đóng cửa nhà…”Chắc hẳn em học sinh lớp 6 ấy mới chỉ “chán” chứ chưa đến nỗi ‘ghét” hay “nghỉ chơi” với bố mình. Từ một sự kiện xem ra bình thường của người cha cũng dẫn đến những nhận xét rất thành thực của đứa con mới 11 tuổi.

Em Đ. học sinh lớp 7, học yếu, thường xuyên không thuộc bài. Cô giáo gọi em lên nhắc nhở “dọa” sẽ đến tận nhà để thông báo cho bố em biết (thường thì giáo viên hay nghĩ người bố lo việc học của con hơn là mẹ). Em thản nhiên thưa lại với cô “Thưa cô, cô có đến cũng chẳng gặp được bố em đâu” . Cô giáo ngạc nhiên hỏi lại “Vậy bố em đi làm ở đâu? Khi nào mới có ở nhà”. Em rất vô tư : “Bố em chả làm gì cả, suốt ngày chỉ đi chơi”. Cô giáo đành lắc đầu cho em về chỗ. Khoan nói về biện pháp mà cô giáo phải có để giáo dục em về sau, chỉ nguyên việc em thưa với cô về bố của mình cho thấy con cái chúng ta hôm nay có cái nhìn thế nào về cha mẹ. Có thể bố của em Đ. cũng có đi làm gì đó , “cò” nhà đất chẳng hạn hay dịch vụ môi giới…nhưng dưới con mắt của em, mẹ thì sáng ra chợ bán hàng, bố thì sáng ra là đi.. thì chỉ có đi chơi. Đã bắt đầu có cái nhìn không trong sáng của con cái về người cha.

 Thanh là một học sinh đang học lớp 8 một Trường chuyên nổi tiếng trong thành phố mà người viết được nghe thầy giáo em tại nhà kể lại : ‘Ông biết không, gần thi học kỳ II, mình thì ra sức dây mà trò thì cứ than thở :

 “Học hành thi cử mà chi

Tú Xương còn rớt há gì chúng ta”

Nghe vừa giận, vừa tức cười. Hỏi trò lấy mấy câu thơ ấy ở đâu, trò chẳng dấu giếm tâm sự với thầy về chuyện…nhà.Thì ra bố em là cán bộ được cử đi học tại chức, em kể : “Ổng” đi học gì mà về em chẳng thấy bao giờ mở sách ra học bài. Cứ chiều thứ bảy nghỉ là mấy bạn của bố đều đi với bố, chở em lên nhà mấy thấy dạy “nhậu”, mỗi lầm đem đến mấy thùng bia. Mấy chú vừa nhậu vừa hát, đàn ca rồi đọc thơ nên em nghe riết cũng thuộc bài luôn…”

Những mẩu chuyện ghi lại trên đây đều có thật, đang diễn ra ở các gia đình mà con cái mới chỉ 10, 13 tuổi. Mong rằng các bậc làm cha mẹ nên có cái nhìn đúng mức về con cái mình. Lứa tuổi này các em vẫn coi cha mẹ là những thần tượng đáng kính, nhưng nếu có những việc làm chưa đúng hay gây ngộ nhận, cha mẹ cần phải điều chỉnh. Hoặc cách nào đó để các cháu an tâm học hành và lớn lên trong vòng tay cha mẹ, đừng để như một câu chuyện tiếu lâm truyền miệng. Bố sai con đi mua rượu mà không đưa tiền lại còn khen con “có tiền mua rượu là thường, không có tiền mua rượu mới hay”(ý nói là đi mua thiếu). Con trở về với chai không và “khen” lại bố : “Người ta nói có rượu mà mà uống là thường, không rượu uống được mới hay” . Lúc đó thì không biết là có còn bố và con ?

 Phan Xa Minh

home Mục lục Lưu trữ