Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 87

Tổng truy cập: 1338854

Bài giảng lễ an táng (4)

CHẾT LÀ TRỞ VỀ CUỘC SỐNG

Chiều Chúa nhật 19/07/1992, Thẩm phán Paulo Marcellino 54 tuổi, được một nhóm cảnh sát hộ tống, đến thăm mẹ già và người em gái tại một khu phốù bình dân ở Palermo, thuộc niềm Nam Italia.

Khi vừa bước ra khỏi chiếc xe bọc sắt và được 5 cảnh sát hộ vệ, thì bỗng một tiếng nổ vang lên. Tiếng nổ phát ra từ một chiếc xe đạp dựng gần đó.

Bom nổ đã làm cho thẩm phán Paulo và 5 cảnh sát chết tan xác, đồng thời còn làm cho nhiều người gần đó bị thương và còn làm hư hại rất nhiều xe cộ nhà cửa trong khu phố.

Bom đã do bọn Mafia bất lương cài đặt để kết liễu cuộc đời của một vị thẩm phán cương trực, liêm chính, đã không ngừng làm việc để diệt trừ tội phạm của nhóm Mafia gây ra, làm băng hoại bầu khí luân lý của Palermo.

Thẩm phán Paulo chết để lại motä vợ và ba người con.

Người con gái đầu tên là Lucia, 22 tuổi, tiếp đến là cậu con trai tên Malfredi, 20 tuổi và cô gái út 19 tuổi.

Trong cuộc gặp gỡ dành cho phái viên Maximo Carala của tờ Quan Sát Roma, cơ quan ngôn luận chính thức của Roma, Malfredi đã thổ lộ:

“Hẳn là ông ngạc nhiên khi thấy gia đình chúng tôi không tỏ dấu gì là buồn sầu phải không ? Vì là tín hữu Công Giáo nên chúng tôi tin và biết rõ ràng rằng, cái chết chỉ là một giai đoạn chuyển tiếp từ thế giới này sang thế giới bên kia.

Chính niềm xác tín này đã cho chúng tôi chấp nhận khoảng trống do người đã ra đi để lại.

Cha tôi ngã gục vì lý tưởng và vì những giá trị luân lý mà cha tôi từng tin tưởng, hằng quyết tâm bảo vệ và thông truyền cho chúng tôi. Đã có lần cha tôi nói với tôi : “Nếu con sống phù hợp với niềm tin Kitô của con, thì chết vì lý tưởng con theo đuổi chỉ là cuộc trở về với sự sống”.

Hôm nay ông.....vừa mới ra đi trở về với nguồn sống là Thiên Chúa . Thực vậy khi tạo dựng nên .....Thiên Chúa đã thông ban sự sống của Ngài cho ông....Lý do Ngài đã làm như thế  chỉ là vì Ngài thương yêu ông.

Sau hơn một nửa thế kỷ, cho ông được sống ở trần gian này để ông quảng bá lòng yêu thương của Thiên Chúa cho những người khác, hôm nay Ngài thấy ông đã hoàn tất được sứ mạng đó rồi, nên Ngài gọi ông về với Ngài, để nhận  lãnh phần thưởng mà Ngài đã sắm sẵn cho ông.

Có thể có người trong chúng ta nghĩ rằng, với thời gian nằm bệnh quá dài, Ông Đaminh đâu có làm được gì mà Chúa thưởng công ?

Phải, nếu chúng ta nhìn cuộc sống của ông với con mắt trần thì có thể chúng ta cho như thế là đúng. Nhưng dưới con mắt Đức tin thì cuộc sống của ông Đaminh phải nói là một cuộc sống hào hùng.

Không hào hùng thì làm sao có thể trung kiên với Chúa đến giờ phút cuối cùng, cho dù phải trải qua một thời gian bệnh hoạn ?

Chính cái nhìn Đức Tin đó cho phép chúng ta lạc quan về cái chết của người thân yêu của chúng ta. Cái chết đó được mô tả bằng một hình ảnh  tuyệt vời, đó là hình ảnh của một buổi hoàng hôn.

Nếu ngồi ngắm cảnh hoàng hôn vào những buổi chiều tàn, hẳn tâm hồn chúng ta không khỏi xao xuyến. Chúng ta xao xuyến bởi một sự mất mát, đó là sự mất mát ánh sáng chói chang thật quí gía của mặt trời.

Thế nhưng chúng ta có biết rằng, sự mất mát của chúng ta lại đang là điều diễm phúc cho người khác không?

Thực vậy, ông mặt trời mà chúng ta đang nuối tiếc về sự ra đi của ông vào mỗi buổi hoàng hôn, lại đang đem đến cho biết bao người ở góc trời bên kia một buổi bình minh tuyệt vời, đầy sức sống và hy vọng.

Cái chết của con người chúng ta cũng thế.

Chính vì thế chúng ta cũng đừng quá buồn sầu về sự ra đi của người thân thương của chúng ta.

Xin Chúa nâng đỡ và ủi an những người thân thương của ông Đaminh trong dịp ông ra đi về với Chúa này.

home Mục lục Lưu trữ