Flag Counter

Tìm hiểu giáo lý

Thống kê truy cập

Đang online: 65

Tổng truy cập: 1338574

Bài giảng lễ an táng (2)

BÍ MẬT Ở ĐÀNG SAU NHỮNG ĐAU KHỔ

VÀ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT

 

Paul Jeandai là một cậu bé đầy sức sống. Bản tính thông minh linh hoạt, không một lúc nào chịu ngồi yên của Jeandai, đã làm cho cậu trở thành niềm vui của gia đình.

Nhưng vào một ngày cuối tháng 4 năm 1978, Jeandai lâm bệnh. Cơn bệnh làm cho cậu hay bị ói mửa và nhức đầu.

Cha mẹ cậu đưa cậu vào nhà thương. Tại đây, một bản án tử cho Jeandai đã đưọc công bố, bởi vì Bác Sĩ cho hay rằng, Jeandai bị ung thư não. Tin trên đây thật là một tiếng sét đánh lên đầu cha mẹ Jeandai.

10 ngày sau, các Bác Sĩ trong bệnh viện đã quyết định giải phẫu cho Jeandai để cắt bỏ phần óc bị bệnh hoạn của Jeandai, với hy vọng là ngăn chặn được đà phát triển của con bệnh.

Thật là may mắn, sau ca phẫu thuật này, Jeandai lấy lại được phần nào sức khỏe.

Thế nhưng dịp lễ Giáng Sinh năm 1978, Jeandai cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu trở lại. Dầu vậy, Jeandai cũng vẫn cố gắng theo học lớp giáo lý xưng tội lần đầu, và ngày 11-03-1979, Jeandai đã được xưng tội rước lễ lần đầu.

Sang tháng 4 năm 1979, Jeandai bị tê liệt hoàn toàn, nhưng trí khôn vẫn còn minh mẫn. Đến 2giờ chiều ngày 02-05-1979, nụ cười cuối cùng đã tắt lịm trên môi củaJeandai.

Vào những giây phút cuối đời của Jeandai, đang khi người mẹ của Jeandai ôm đấu vật vã khóc lóc tự hỏi : “Tại sao con tôi lại bị bệnh tật hiểm nghèo như thế này ? Tại sao một đứa nhỏ mới 10 tuổi đầu mà đã phải chịu những cơn đau cuồng bạo như vậy? Tại sao sự đau đớn của con tôi lại cứ kéo dài mãi như thế này?...vv.thì Jeandai vẫn thì thầm cảm tạ Chúa, vì Ngài đã ban món quà sự sống cho mình, cho dù cậu chỉ mới giữ được món quà đó vỏn vẹn trong 10 năm, mà trong 10 năm đó đã hơn một năm phải giữ nó trong đớn đau khổ cực.

Tại sao Jeandai đã có được tâm tình cao thượng như thê Ơ? Thưa chỉ là vì Jeandai đã nhình thấy được điều bí mật, được dấu kín ở đàng sau những đau khổ và nước mắt. Bí mật đó chính là tình yêu của Thiên Chúa đã dành cho cậu.

 

Câu truyện của cậu bé Jeandai trên đây, có lẽ phần nào cũng giống câu truyện của ( TT) mà giờ này thân xác của ( Ông, anh... ) đang nằm ở giữa chúng ta đây.

Nếu cái chết của Jeandai đã làm cho cha mẹ của cậu đau khổ, đến nỗi phải vật vã bên giường bệnh của con, thì cái chết của (TT), chắc chắn cũng đem đến cho  những người thân thương của ( Ông, anh...) những nỗi khổ đau không kém như thế đâu.

Với cái nhìn tự nhiên thì cái chết của ( Ông, anh...) là một sự rủi ro mất mát thật lớn lao đối với gia đình. Nhưng với cái nhìn siêu nhiên, cái nhìn của Đức Tin, thì đó là một cuộc an nghỉ trong Chúa.

Cũng như các bậc cha mẹ ở trần gian, khi muốn cho con cái đi ngủ, thì phải bảo con: “Thôi con hãy bỏ các đồ chơi lại đó đi, hãy từ giã các bạn bè, để đi ngủ” thì Cha trên trời hôm nay, cũng bảo ( Ông, anh...) rằng: “Con à, đến giờ con đi ngủ rồi, con hãy bỏ lại các thứ của con ở lại đó đi, con hãy từ giã những người thân thương của con đi, để Cha đưa con vào giấc ngủ”

Đưa con vào giường ngủ mỗi buổi tối, đó là công việc rất thông thường của những người cha người mẹ.

Sau những lời kinh vắn tắt, sau một vài lời khuyên vắn gọn, và một dấu Thánh Giá do chính tay của những người cha người mẹ, cầm tay con để ghi trên mình con,  là một nụ hôn trìu mến, yêu thương mà người cha, người mẹ đặt lên má của con.

Những việc làm trên đây gợi lên những kinh nghiệm ngọt ngào nhất, những kỷ niệm thú vị nhất, cho những người cha người mẹ. Còn nỗi sung sướng nào cho bằng khi nhìn những đứa con đã ngủ say, nhưng vẫn còn để hiện trên nét mặt bình thản, một niềm tin yêu phó thác ở nơi cha mẹ !!!

Nhưng để có được kinh cảm nghiệm ngọt ngào ấy, những kỷ niệm thú vị ấy, để có thể được hưởng nỗi niềm sung sướng ấy, cha mẹ phải tốn công tốn sức mà dỗ dành con bỏ những đồ chơi, những trò chơi mà con đang thích thú, bỏ những chương trình TV đang trình chiếu những cuốn phim hấp dẫn.

 

Thiên Chúa,  Cha chúng ta ở trên trời, cũng đã làm những công việc như thế đối với (TT) khi gọi anh vào giác ngủ ngàn thu. Bây giờ hồi tưởng lại những ngày giờ trước khi ( TT) nghe theo tiếng Chúa gọi “Đi Ngủ”, những người thân thương của (TT) có thể nhận ra được việc dỗ dành của Chúa dành cho (TT), cũng như việc (TT) đáp trả lời mời gọi” đi ngu”í của Chúa

Nhưng khi kêu gõi (TT) đi vào giấc ngủ ngàn thu, chắc chắn là Chúa cũng thấy được những nỗi khổ đau và niềm thương nhớ của những người thân thương và bạn bè của (TT). Tuy nhiên Ngài vẫn bảo (TT) đi ngủ, vì giấc ngủ này cần thiết cho anh, ích lơi cho anh hơn tất cả mội thứ..

Chính Ngài cũng đã kêu gọi con một Ngài, là Chúa Giêsu, bỏ trời cao, bọ địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, để đi ngủ trên “Chiếc  giừơng Thấp Giá”, bởi Ngài biết đó là giấc ngủ sẽ đưa Con Ngài đến chỗ vinh quang.

 

Không ai trong chúng ta có thể hiểu nổi nỗi đau khổ của cái chết. Nhưng có một điều chúng ta, những người có Đức Tin, biết chắc chắn là, cái chết của mỗi người là kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa, dành cho loài người. Đó là kế hoạch tuyệt diệu nhất, bởi vì Ngài là Thiên Chúa khôn ngoan vô cùng. Hôm nay vị Thiên Chúa khôn ngoan vô cùng ấy đã dành kế hoạch tuyệt diệu của Ngài cho (TT).

Riêng với chúng ta, những người mặt trong ngày Chúa thực hiện kế hoạch yêu thương của Ngài cho (TT), chúng ta hãy học lấy bài học sẵn sàng đáp trả lại lời mời gọi “Đi Ngủ” của Chúa dành cho chúng ta, để dù bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, khi được Chúa gọi “Đi Ngủ”, chúng ta cũng sẵn sàng xếp bỏ mọi thứ : những người thân thương, nhà cửa ruộng vườn...để đi vào giấc ngủ ngàn thu mà cuối giấc ngủ ấy, khi thức giấc, chúng ta sẽ được hưởng một buổi bình minh rực rỡ huy hoàng, đó chính là Nước Trời vậy. /.

home Mục lục Lưu trữ